Thần y Cát lão có chút nghi hoặc, ngập ngừng hỏi: “Vậy cậu...”
Kim Thần lớn tiếng nói: “Thuốc phối không đủ. Đó là bởi vì hiện tại đã không có vị thuốc chính giống vậy”.
Thần y Cát lão buồn bã gật đầu: “Đúng vậy. Không có vị thuốc chính đó, bài thuốc cũng mất đi ý nghĩa”.
“Những năm này...những năm này...”
Kim Thần cũng có chút đồng cảm, khẽ nói: “Ông nói đúng. Không có vị thuốc chính đó, bài thuốc cũng không còn ý nghĩa”.
Dừng lại một chút, Kim Thần nói: “Phải tìm được vị thốc chính đó…”
Thần y Cát lão và trên dưới nhà họ Diêm liền cảm thấy chán nản, trong lòng lạnh buốt.
Ông cụ Diêm buồn rầu đau thương, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Vị thuốc chính đó, vị thuốc chính đó đã rất nhiều năm không xuất hiện, tôi bỏ ra rất nhiều tiền, ra thông báo rầm rộ mà cũng không tìm được, không tìm được…”
Thần y Cát lão cũng gật đầu thở dài.
“Bài thuốc thời nhà Tống là ghi chép duy nhất, ngoài ra trong cuốn “trăm chứng bệnh nan y” của Triệu Chấn Đạo cậu nói cũng có ghi chép, vị thuốc này tôi thật sự cũng không có ấn tượng gì…”
Dao Thụ Lập vừa bị Kim Thần đả kích cho xấu hổ tức muốn chết, lại đứng ra, lạnh lùng hét lớn.
“Họ Kim kia. Nói chữa được cũng là cậu, không chữa được cũng là cậu. Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
“Nói cho cậu biết, mặc dù cậu là truyền nhân Quỷ Môn, nhưng đây không phải là nơi để cậu khoe khoang bừa bãi”.
“Võ nghệ đứng đầu, văn chương không có người thứ hai, cậu đã ba hoa khoác lác như vậy, thì thể hiện bản lĩnh thực sự của mình cho mọi người xem đi”.
“Cũng để cho chúng tôi, những con ếch ngồi đáy giếng trong mắt của cậu, nhìn thấy năng lực thực sự của cậu”.
Giọng nói rất lớn, các đồ tử đồ tôn của thần y Cát lão có vẻ mặt khác nhau, có người cúi đầu, có người đi tới kéo tay người này.
Còn lại đa số đứng bên cạnh người này, nhìn chằm chằm vào Kim Thần.
Sắc mặt thần y Cát lão sa sầm, lộ vẻ tức giận hiếm thấy.
Cát Chỉ Nam đã rất tức giận, đang định nhảy ra.
Đối mặt với sự khiêu khích của những người này, Kim Thần chậm rãi quay người lại, lạnh lùng nói: “Mấy người các người tự cho là học đông y được vài chục năm liền ngây thơ nghĩ đã hiểu mọi thứ trên đời”.
“Trong mắt tôi, các người chỉ là một đám cặn bã dốt nát”.
“Đồ của tổ tiên đều bị các người vứt hết, mặt mũi của tổ tiên cũng bị các người làm cho mất hết”.
Những lời này đã đắc tội với những bác sĩ đông y lớn tuổi này, bọn họ tức giận nhìn Kim Thần, nhao nhao chửi ầm lên.
Tay Kim Thần từ từ rút ra khỏi túi, trong tay cầm một cái cây có màu nâu.
“Các người đã nói thế, vậy hôm nay sẽ để cho các người biết, thế nào mới là tinh hoa chân chính của tổ tiên để lại”.
Thần y Cát lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm đến.
Trong tay Kim Thần cầm một cái cây cao khoảng một thước, được bao phủ bởi một màu nâu.
Thần y Cát lão sửng sốt, đột nhiên tiến lên mấy bước, giọng run run nói: “Đây là? Đây là?”
Kim Thần nói: “Tôi đã nói, tôi có thể chữa khỏi cho Diêm Khai Vũ”.
“Bởi vì, tôi có cái này”.
“Cỏ dung huyết!”
Ba chữ cỏ dung huyết vừa được nói ra, tất cả mọi người có mặt đều chấn động.
Thần y Cát lão ngây ra tại chỗ, miệng há to, răng giả cũng rơi xuống: “Cỏ dung huyết!?”
Ông cụ Diêm ngã quỵ trên đất.
Phía sau Kim Thần truyền đến một tiếng hét giống như ma nữ.
“Cỏ dung huyết!?”
Người nhà Diêm Cửu Minh ngây ra tại chỗ.
Bố mẹ Diêm Khai Vũ giống như năm tia chớp cùng đánh vào đầu, cả người run rẩy, giọng run run nói: “Cậu…cậu…cậu có cỏ dung huyết?”
“Làm sao cậu biết...làm sao cậu biết cỏ dung huyết...”
“Làm sao cậu biết được...làm sao cậu biết được...”
Từng bước đi đến trước mặt Kim Thần, hai người nói năng lộn xộn.
“Cỏ dung huyết, đúng, cỏ dung huyết, đây chính là cỏ dung huyết sao?”
“Là nó sao?”
Kim Thần bình tĩnh nói: “Đúng”.
“Đây là cỏ dung huyết”.
“Cỏ dung huyết đã biến mất hai trăm năm”.
Lời này vừa nói ra, xung quanh liền sục sôi.
Trên dưới nhà họ Diêm vui mừng bật khóc, ôm nhau nhảy múa, gào thét điên cuồng, đâu còn dáng vẻ của con cháu gia đình giàu có.
Các giáo sư bác sĩ nổi tiếng nhà họ Cát chen chúc lên, vây quanh Kim Thần, trợn tròn mắt, nhìn không chớp mắt vào cây cỏ khô trong tay Kim Thần.
Kẻ làm khó Kim Thần Dao Thụ Lập đang run rẩy, không dám tin vào mắt mình.
Lúc này thần y Cát lão cũng đến trước mặt Kim Thần, đeo kính lên nhìn đi nhìn lại cỏ dung huyết, trong lòng ngoài xúc động, còn cảm thấy có chút do dự.
Trên bài thuốc trong bản đơn lẻ của bản khắc thời Tống có ghi cỏ dung huyết là vị thuốc chính, như cái tên cỏ dung huyết này, đến những bác sĩ đông y giáo sư nổi tiếng có mặt ở đây cũng chưa từng nghe qua.
Cây trước mặt này mặc dù có chút đặc biệt, nhưng cũng không có chỗ đặc thù.
Lúc này, các giáo sư bác sĩ nổi tiếng đột nhiên hét lên những tiếng kêu đau đớn, chỉ thấy Cát Chỉ Nam hung hăng túm lấy vai, quần áo của các sư huynh mình, ném ra ngoài một cách không thương tiếc.
Cát Chỉ Nam xông vào trong đám người, cẩn thận nhìn cây cỏ trong tay Kim Thần, đột nhiên hét lớn: “Anh nói đây là cỏ dung huyết?”
Kim Thần thật sự không có chút cảm tình nào với Cát Chỉ Nam, gật đầu không nói gì.
“Anh nói là nó thì là nó sao?”
“Đừng tưởng mang một thứ đồ giả bọn tôi không biết ra, là có thể nói hươu nói vượn”.
“Nói cho anh biết, cái này nếu là giả, anh sẽ chết rất khó coi”.
Dao Thụ Lập đứng ở bên ngoài mắt đột nhiên sáng lên, khàn giọng hét lớn: “Đúng vậy. Tiểu sư muội nói đúng”.
“Anh nói đây là cỏ dung huyết thì chính là cỏ dung huyết? Anh có bằng chứng gì?”
Kim Thần thản nhiên nói: “Kết cục của tôi không cần cô quan tâm”.
Cát Chỉ Nam bỗng không nói nên lời, sau đó viền mắt đỏ lên.