“Tôi có thể chữa khỏi cho cậu bé”.
Cát Chỉ Nam nghiêm giọng chất vấn, chứng minh Cát Chỉ Nam đã phát điên.
Trên dưới nhà họ Cát quá biết sự lợi hại của bà cô này, sợ đến không ngừng lùi về phía sau, trong lòng căng thẳng sợ hãi.
Cát Chỉ Nam tức đến phát run, sư tử hà đông gầm lên.
“Được!”
“Anh nói anh có thể chữa khỏi, tôi hỏi anh? Anh chữa bằng cái gì, cứu bằng cái gì?”
Kim Thần bình tĩnh trả lời, ăn nói mạnh mẽ có hồn.
“Rất đơn giản, bổ sung máu cho cậu bé!”
Cát Chỉ Nam cười lạnh lùng.
“Bổ sung?”
“Nói thật nhẹ nhàng, anh lấy gì để bổ sung?”
“Cho dù có lượng máu Rh không giới hạn cho Tiểu Vũ, thì cậu bé cũng không sống nổi mấy ngày”.
“Chức năng tái tạo máu đã mất tác dụng, anh có hiểu không?”
“Sau khi bơm máu vào cơ thể cậu bé, chưa đến ba ngày thì sẽ đông lại thành cục máu, cho nên phải thay máu cho cậu bé bất cứ lúc nào, chỉ có như vậy cậu bé mới có thể sống tiếp…”
Nét mặt của Kim Thần vẫn như một pho tượng điêu khắc vạn năm không thay đổi, lạnh lùng đến mức dọa sợ người ta.
Một khi Cát Chỉ Nam phát điên, còn không nhận cả ông trời, không buông tha chỉ vào Kim Thần nói lớn.
“Không còn chức năng tái tạo máu, cho dù là thần tiên cũng không cứu được cậu bé. Anh có hiểu không?”
“Có hiểu không?”
Kim Thần trầm giọng nói.
“Hồi phục chức năng tái tạo máu của cậu bé!”
Cát Chỉ Nam tức đến dậm chân tạo chỗ, xé giọng gào lớn: “Anh là kẻ điên ngu ngốc mù điếc ngơ ngơ hả?”
“Nghe không hiểu tiếng người hả? Chức năng tái tạo máu của Tiểu Vũ mất tác dụng từ lâu rồi, bây giờ chỉ dựa vào truyền máu để nuôi sống cậu bé, ngày nào không có máu Rh, thì Tiểu Vũ…”
Kim Thần bình tĩnh như thường, vẫn cất giọng bình thản.
“Cho nên phải hồi phục chức năng tái tạo máu của cậu bé!”
Cát Chỉ Nam ngây người nhìn Kim Thần, đột nhiên Cát Chỉ Nam thét ra một tiếng chói tai.
“A!”
Hai tay tóm chặt tóc của mình, lắc đầu điên cuống, rồi quỳ xuống đất.
Suy sụp hoàn toàn.
Người nhà họ Cát nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, kính mắt rơi xuống đất, nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không dám tin tất cả xảy ra trước mắt.
Viên minh châu trong tay được cưng chiều nhất nhà họ Cát, ác mộng của tất cả con cháu thế gia Cẩm Thành nổi tiếng đến tận Thiên Đô Thành lại bị một tên thu mua phế liệu làm cho phát điên.
Trời ơi!
Tất cả người nhà họ Cát nhìn dáng vẻ của Kim Thần, giống như một con rồng bá vương đã tuyệt chủng hàng ngàn hàng vạn năm.
Thần y Cát lão thở dài một tiếng, chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng nói: “Kim Thần, cậu nói đúng. Chỉ cần hồi phục chức năng tái tạo máu của Tiểu Vũ thì có thể chữa khỏi bệnh của cậu bé”.
“Nhưng cậu đã từng nghĩ chưa? Làm thế nào mới có thể hồi phục chức năng tái tạo máu của cậu bé?”
Kim Thần quay đầu, đối điện với thần y Cát lão, không hề bận tâm, nghiêm túc nói: “Châm cứu, chắc chắn không được”.
Thần y Cát lão lặng lẽ gật đầu, mỉm cười: “Hôm qua con gái bảo bối của tôi quay về, nó nói với tôi, nó gặp được một cao thủ”.
“Cao thủ sử dụng Quỷ Cửu châm!”
“Đây là lần đầu tiên con gái tôi nhắc đến một người đàn ông trước mặt tôi”.
“Cậu rất giỏi”.
“Không ngờ Quỷ Môn lại còn có truyền nhân. Cậu khiến tôi rất bất ngờ”.
Lời vừa được nói ra, các giáo sư chuyên gia đó bỗng biến đổi sắc mặt, thậm cho có người còn thốt ra tiếng.
Người nhà họ Diêm cũng dừng bước chân.
Bọn họ cũng từng nghe nói đến Quỷ Môn ở chỗ lão thái gia Chung, lời đánh giá của lão thái gia Chung về nó vẫn văng vẳng rõ ràng bên tai.
Truyền từ đạo tôn Trương Đạo Lăng, được gọi là thần kỹ, còn thần kỳ hơn cả mười ba châm tuyệt đỉnh, đáng tiếc, đã bị thất truyền từ trăm năm trước.
Không ngờ, tên nhóc thu mua phế liệu tướng mạo bình thường trước mắt lại là truyền nhân của Quỷ Môn.
Ánh mắt của các chuyên gia đều ngẩn ngơ, khuôn mặt đau rát.
Lời của sư phụ mình khiến mỗi một chuyên gia có mặt đều cảm thấy xẩu hổ khó xử, không chỗ dung thân.
Nếu không phải đích thân sư phụ mình nói ra, thì sẽ không có ai tin, cậu nhóc đồng nát này lại là truyền nhân của Quỷ Cửu châm!
Cửu châm Quỷ Môn, đó là truyền thuyết.
So với Kim Thần, mình thực sự chỉ là con chuột, ngay cả đại danh cũng không bằng.
Trên dưới nhà họ Diêm lại cháy lên hy vọng, ngay cả mẹ của Diêm Khai Vũ mềm nhũn yếu ớt cũng gắng gượng đứng lên.
Ông cụ nhà họ Diêm ở một bên cũng không nhịn được, run run nói: “Cậu Kim, vừa nãy Diêm mỗ có mắt mà không thấy Thái Sơn, thờ ơ với cao nhân. Mong cậu lượng thứ”.
“Cậu đã là truyền nhân của Quỷ Môn, Diêm mỗ khẩn cầu cậu Kim ra tay cứu cháu nội tôi”.
Chỉ cần cứu sống cháu nội tôi, gia sản nhà họ Diêm tùy cậu hưởng thụ, trên dưới nhà họ Diêm tùy cậu sai khiến”.
“Quyết không hai lời”.
Bố mẹ của Diêm Khai Vũ khóc lóc kêu lớn: “Cậu Kim, xin cậu ra tay”.
“Cầu xin cậu, tôi nguyện dùng mạng của tôi trả cho thằng bé. Cậu không biết ban đầu vì mang thai thằng bé mà tôi khổ cực vất vả thế nào đâu”.
“Cầu xin cậu đấy!”
Mẹ của Diêm Khai Vũ vừa nói vừa định quỳ xuống trước Kim Thần.
Kim Thần nghiêng người né tránh, sắc mặt nghiêm túc, trầm ổn nói: “Rất xin lỗi, châm pháp Quỷ Môn không thể chữa khỏi bệnh đông máu của Diêm Khai Vũ”.
“Bởi vì bệnh đông máu của cậu bé đã đến giai đoạn cuối”.
Lời này giống như sét đánh giữa trời quang, đánh cho trên dưới nhà họ Cát tuyệt vọng tột độ.
Bố của Diêm Khai Vũ lớn tiếng nói: “Nhưng, nhưng cậu vừa nói cậu có thể cứu sống Tiểu Vũ, rõ ràng cậu vừa nói, đúng không?”
Kim Thần gật đầu mạnh: “Đúng!”
“Tôi đã nói tôi có thể cứu sống cậu bé”.
Mọi người lại bị câu này của Kim Thần làm cho mơ hồ.
Sắc mặt thần y Cát lão biến đổi, nhẹ nhàng ngẩng đầu nói: “Vậy…”
“Chỉ có bài thuốc đó có thể cứu sống Diêm Khai Vũ”.
Sắc mặt thần y Cát lão kích động, gật đầu nói: “Đúng, không sai. Nếu tôi trẻ lại ba mươi tuổi, sử dụng mười ba châm tuyệt đỉnh, tôi sẽ có một nửa xác xuất chữa khỏi cho Tiểu Vũ, bây giờ…”
Sắc mặt thần y Cát lão hơi u ám, khẳng định lời nói của Kim Thần, lại nhẹ giọng nói: “Lão thái gia Chung từng nói, chỉ có bài thuốc đó mới có thể cứu Tiểu Vũ”.
“Đáng tiếc, bài thuốc đó không đủ nguyên liệu”.
Kim Thần gật đầu: “Tôi đã xem bài thuốc, đúng là không đủ nguyên liệu”.