Cát Tuấn Hiên vui vẻ cười suốt, nhỏ giọng nói: “Dì nhỏ, người dì nói là anh ta à, a...ánh mắt độc đáo, khẩu vị nặng thật đó, dì nhỏ...”
“Câm miệng!”
Cô gái khẽ mở miệng quở mắng, không sao nói rõ được nhìn Kim Thần một cái, mím môi, khóe miệng nhếch lên.
Ba giây sau, cô gái bỗng bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Cát Tuấn Hiên cười hì hì, con ngươi đảo quanh, bộ dạng nghiêm túc nói: “Đúng rồi, dì nhỏ, anh chàng đẹp trai này đến bán đồ?”
“Bộ kim châm bằng vàng đen”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt cô gái đanh lại, ánh mắt quét qua, dừng lại ở trên tay Kim Thần, lập tức bật cười khanh khách như chốn không người.
Thậm chí còn không tim không phổi nói.
“Hóa ra là anh đã nhặt bộ kim châm bằng vàng đen hả?”
“Tôi nói mà làm sao bộ kim châm bằng vàng đen lại có thể biến mất chứ?”
“Hóa ra là anh đã nhặt”.
“Anh thật là...anh nhặt được thì tôi yên tâm rồi”.
“Tới trả kim châm à, đúng là đàn ông…tôi đánh giá cao anh”.
“Lát nữa tôi bảo người thu gom tất cả phế liệu trong nhà chúng tôi cho anh, đảm bảo anh có thể kiếm được một khoản”.
“Sau này việc thu gom phế liệu của bệnh viện nhà chúng tôi sẽ giao hết cho anh”.
“Khanh khách...đàn ông đích thực, phải rồi, sao anh biết nhà tôi ở đây?”
“Quen biết rộng đấy vua phế liệu”.
Vừa nói, vừa hung hăng đấm hai cái vào ngực Kim Thần, phát ra tiếng bang bang.
Kim Thần hừ một tiếng, mím chặt môi, cứng nhắc nhận hai cú đấm từ cô gái.
Cát Tuấn Hiên ở bên cạnh bĩu môi, vẻ mặt khinh thường. Lớn tiếng nói: “Dì nhỏ, dì nhỏ Cát Chỉ Nam kính mến, người ta là đến bán bộ kim châm bằng vàng đen, không phải đến để trả lại!”
“Là bán!”
“Cháu thấy dì bị hạnh phúc làm cho đầu óc mê muội rồi. Cái này cũng nghe không ra”.
Nụ cười của cô gái Cát Chỉ Nam lập tức ngưng lại, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Kim Thần, trầm giọng hét lên: “Chết tiệt, anh...đến bán bộ kim châm bằng vàng đen của tôi?”
Kim Thần bình tĩnh gật đầu, giọng điệu ôn hòa: “Đúng vậy. Bán bộ kim châm bằng vàng đen”.
Cát Chỉ Nam chớp chớp mắt, có chút mông lung, nhưng ngay lập tức bùng nổ, chỉ vào mũi Kim Thần, nghiêng đầu, lạnh lùng quát lên.
“Có giỏi nói lại lần nữa xem”.
Kim Thần không hề bị tác động, vẫn bình tĩnh như cũ.
“Tôi, đến, bán, bộ kim châm bằng vàng đen”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cát Chỉ Nam biến sắc, trong nháy mắt bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Tên khốn nhà anh”.
“Dám đến bắt chẹt tôi, tôi đánh chết anh”.
Năm ngón tay cùng vung ra, hổ khẩu mở ra, soạt một cái tóm lấy bả vai Kim Thần, chân trái nhanh như chớp tung ra, đá thẳng vào đũng quần Kim Thần.
*Hổ khẩu: Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Kim Thần đã phát hỏa, Cát Chỉ Nam này không thể nói chuyện, ra tay càng độc ác hơn.
Động tác trên tay không hề chậm, cơ thể chếch sang, lùi về sau, hai lòng bàn tay nắm hờ, hướng về phía Cát Chỉ Nam, hai tay kéo căng, trong nháy mắt nắm chặt cánh tay Cát Chỉ Nam.
Sau đó xoay tay vặn xuống.
Trong lòng Cát Chỉ Nam khẽ rét lạnh, không chút hoảng loạn, thuận theo thế của Kim Thần, xoay người, nhân tiện đá ra phía sau, đá thẳng vào đầu Kim Thần.
Kim Thần thong dong điềm tĩnh, tay phải túm lấy ngực áo adidas của Cát Chỉ Nam, cơ thể mượn lực của Cát Chỉ Nam, kéo mạnh một cái.
Cát Chỉ Nam tung vô lê, kìm lòng không đậu đạp xuống, nhằm vào Kim Thần.
Đôi chân trắng nõn tròn trịa lọt vào tầm mắt của Kim Thần, như có một luồng hơi nóng bổ nhào về phía anh, Kim Thần nhắm mắt lại, nhưng động tác trên tay không hề chậm, nắm lấy mắt cá chân trắng mịn của Cát Chỉ Nam, đẩy lên theo hướng ngược lại.
Cảnh này tương đối ám muội.
Vai Kim Thần nâng chân Cát Chỉ Nam lên cao, một tay nắm lấy, ánh mắt quét qua, thứ không nên nhìn đều nhìn thấy hết.
Cát Chỉ Nam nhướng mày, tức giận hét lớn, quát to một tiếng, thúc cùi chỏ vào thái dương Kim Thần.
Kim Thần buông tay lùi về sau.
Cát Chỉ Nam không thể kìm lại, hai chân tạo thành góc 180 độ trượt xuống đất, thành chữ nhất xinh đẹp.
Một màn này xảy ra, Cát Tuấn Hiên nhìn đến ngây ngốc.
Cát Chỉ Nam ôm lấy chân trước của mình, phần eo dùng sức, lập tức đứng thẳng, lông mày nhướng lên, nắm chặt tay, căm hận hét lên.
“Mẹ kiếp, anh dám sờ ngực tôi!?”
“Tên khốn kiếp, tôi giết anh”.
Kim Thần đứng im, ôn hòa nhã nhặn nói: “Cô đá bên dưới của tôi trước”.
Cát Chỉ Nam tức giận nói: “Tôi là phụ nữ, tên khốn kiếp nhà anh, lần đầu tiên tôi bị người khác sờ ngực, tôi phải giết anh...”
Nói xong, Cát Chỉ Nam duỗi tay tìm kiếm, trước mặt Kim Thần và cháu trai mình sờ đến quần soóc của mình.
Kim Thần sững người lại!
Sau đó khẽ kinh hãi!
Bởi vì, anh nhìn thấy bên hông quần soóc Cát Chỉ Nam lộ ra một khẩu súng lục màu đen.
Cát Tuấn Hiên vội vàng bước lên, một tay che mắt mình, một tay làm động tác xuỵt, vẻ mặt vừa kỳ quái vừa sợ hãi.
“Dì nhỏ bình tĩnh, bình tĩnh... đừng rút súng...dù gì cũng đừng rút súng...”
“Ông nội đang khám bệnh cho bạn nhỏ, châm cứu cả rồi...”
“Vẫn chưa chữa khỏi…”
Cát Chỉ Nam nghiêng đầu nhìn thần y Cát lão dưới tán cây bạch quả, sắc mặt liền thay đổi, kéo túi Kim Thần, thấp giọng nói: “Theo tôi”.
Hung hăng kéo Kim Thần ra sau hòn giả sơn, đẩy mạnh, khàn giọng nói: “Tên khốn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Kim Thần bình tĩnh nói: “Bán kim châm bằng vàng đen”.
Cát Chỉ Nam sắp tức đến nổ phổi, cố gắng hết sức hạ giọng của mình xuống, thấp giọng gầm lên: “Anh có thể biết xấu hổ chút được không?”
“Nhặt được kim châm bằng vàng đen của tôi, anh còn mặt mũi đến cửa đòi tôi mua lại?”
Cát Tuấn Hiên ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý: “Không lấy của rơi là truyền thống của dân tộc chúng ta”.
Trên mặt Kim Thần không nhìn ra một chút xấu hổ, không hề dao động, ôn hòa nhã nhặn nói.
“Tối qua tôi xem ti vi, có người nhặt được ba triệu, yêu cầu người đánh mất thưởng cho 10% số tiền đó”.
“Về sau ồn ào đến mức phải đưa ra tòa án, quyết định của tòa án cũng là đồng ý”.
“Các người không mua lại. Tôi bán cho người khác”.
Cát Chỉ Nam sững sờ, sau đó tức giận đến toàn thân run rẩy, trong mắt đều là tơ máu, trống ngực đập dồn dập, như dãy núi trập trùng.
“Tên khốn kiếp…”