Ban đầu bệnh viện tốt nhất của tỉnh chẩn đoán là ung thư máu, dân gian gọi là bệnh máu trắng.
Bệnh máu trắng rất khó chữa là điều chắc chắn.
Nhưng đối với nhà giàu hào môn như nhà họ Diêm, thì đó chỉ là chuyện thay tủy.
Hàng trăm triệu đô la đập xuống, rất nhanh đã tìm được tủy xương thích hợp trong kho tủy xương của Đài Loan.
Sau khi cấy ghép tủy xương, Diêm Khai Vũ dần khỏe hơn, đương nhiên cả nhà họ Diêm đều vui mừng.
Không ngờ ba tháng sau, bệnh tình của Diêm Khai Vũ tái phát, còn nghiêm trọng hơn lúc ban đầu.
Triệu chứng bệnh của Diêm Khai Vũ rất kỳ lạ, đó là ho ra máu.
Vừa phát bệnh thì cậu bé vừa nôn vừa tiêu chảy, bảy lỗ mắt mũi tai miệng đều chảy máu.
Đáng sợ nhất là những chuyện kỳ lạ xảy ra sau khi thay máu.
Bảy mươi tiếng sau khi thay máu, máu của Diêm Khai Vũ bắt đầu đông lại.
Tình trạng này chưa bao giờ xảy ra!
Sau khi bệnh tình được xác định, tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng.
Loại bệnh này ngoài việc thay máu liên tục ra thì không còn cách nào khác.
Thay máu thì chắc chắn không có vấn đề, nhà họ Diêm có rất nhiều tiền, thay máu chỉ như thay nước.
Nhưng thật không may, nhóm máu của Diêm Khai Vũ là nhóm máu hiếm RH.
Trên thế giới cũng chỉ có vài người có nhóm máu RH, đây là thứ mà có tiền cũng không mua được.
Nhà họ Diêm có lợi hại giàu có cỡ nào cũng không thể nuôi những người này dùng làm máy bơm máu.
Thế nên nhà họ Viêm lại bắt đầu kiếp sống cầu thầy trị bệnh dài đằng đẵng.
Bệnh viện tốt nhất của tỉnh không chữa được, tiếp đó chuyển lên bệnh viện tốt nhất thành phố tuyến đầu, sau đó ra nước ngoài, rồi lại trong nước, cũng đều làm khó tất cả các chuyên gia.
Không có bệnh viện nào có thể kiểm tra rõ tình trạng bệnh của Diêm Khai Vũ.
Chuyên gia các nước vắt hết đầu óc, các chuyên gia đông y tây y dùng hết mọi cách, kê không ít phương thuốc cũng không chữa được.
Nhìn Diêm Khai Vũ ngày càng chuyển biến xấu, từ trên xuống dười nhà họ Diêm đều lòng như lửa đốt, nhưng lại không thể làm được gì.
Nỗi vất vả khổ cực trong việc cầu thầy xin thuốc không phải người bình thường có thể hiểu được.
Nhà họ Diêm là đại gia ngành mỏ, đứng hàng đầu trong ngành, chắc chắn mạng lưới quan hệ không phải nói, bỏ tiền bạc mở đường khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một con đường, chính là nhà họ Chung trong thế gia Ngự y.
Đó là người còn có địa vị cao hơn thần y Cát lão.
Ngự y!
Chỉ riêng hai chữ này thôi cũng đủ rồi!
Cũng không biết phải nợ ân tình lớn thế nào, tốn bao nhiêu tiền bạc, cuối cùng cũng gặp được lão thái gia nhà họ Chung, lão thái gia nhà họ Chung cũng phá lệ bắt mạch cho Diêm Khai Vũ.
Thế gia ngự y, không phải tầm thường.
Lão thái gia nhà họ Chung đưa ra câu trả lời chuẩn xác.
“Bệnh bại huyết”.
“Nhiều nhất có thể sống năm tháng”.
Ngự y chẩn bệnh chắc như đinh đóng cột, một lời đã giải được bệnh lạ của Diêm Khai Vũ.
Về mặt tây y, không tìm được tên gọi tương ứng với bệnh bại huyết, Lão thái gia Chung gọi một cuộc điện thoại kêu viện trưởng của viện bảo tàng y học quốc gia đến, chỉ vào cuốn sách y học khắc gỗ thời Bắc Tống của viện trưởng mang đến và nói.
“Chỉ có trường hợp này”.
Sách cổ khắc gỗ đời Tống là quốc bảo hiếm có nhất, toàn thế giới cũng không có mấy bản, đặc biệt là sách cổ khắc gỗ Bắc Tống còn ít hơn gốm sứ Thanh Hoa.
Sách y học khắc gỗ quả thật là quốc bảo trong quốc bảo.
Có lẽ không có nhiều người biết đời Tống là thời đại đỉnh phong của văn hóa văn minh Thần Châu, kinh tế vô cùng phát triển.
Đời Tống khi đó giàu có đến mức nào?
Lương bổng của quan viên đời Tống cao đến phi lý, lương bổng hàng tháng của một tể tướng có thể mua được một trăm hai mươi ngàn cân gạo ngon.
Binh sĩ canh gác Biện Lương Thành đời Tống đều đi giày làm bằng tơ lụa.
Vào đời Tống, tất cả đồ dùng đựng rượu và uống rượu của các quán ăn ven đường cũng được làm bằng bạc.
Sách cổ đời Tống cũng là nhất tuyệt Thần Châu, nhưng lưu truyền lại rất ít, mỗi một cuốn đều có giá trên trời.
Văn hóa đời Tống đạt đến đỉnh cao nhất trong lịch sử Thần Châu bấy giờ, đa số phường sách dân gian tự xuất bản sách, nội dung trong sách phong phú đa dạng, bao gồm tất cả các lĩnh vực các triều đại văn minh Thần Châu, không gì là không có.
Quyển sách này ghi lại trường hợp được gọi là bệnh bại huyết và bài thuốc chữa trị.
Trong khi mọi người khâm phục bản lĩnh học rộng hiểu nhiều của lão thái gia Chung, đồng thời cũng vô cùng buồn rầu lo lắng.
Buồn vì nguyên liệu điều chế bài thuốc.
Hiện nay đã không tìm đủ được.
Cũng không còn cách nào, từ khi cách mạng đại công nghiệp hóa đến nay, khoa học phát triển, dân số tăng nhanh, để sinh tồn chỉ đành để môi trường nhượng bộ con người.
Rất nhiều động thực vật quý hiếm bị tuyệt chủng.
Chứng bệnh được lão thái gia Chung tìm ra, nhưng muốn chữa khỏi cho Diêm Khai Vũ lại thành vấn đề khó.
Theo lý, lão thái gia Chung tìm được ra chứng bệnh, cũng có sẵn bài thuốc, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Còn về bài thuốc có phối đủ thuốc hay không thì là chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng lão thái gia Chung lại không làm vậy, dù sao mình cũng là ngự y, cũng vì quan hệ của nhà họ Diêm, trước lời cầu xin của người nhà họ Diêm, thái lão gia Chung đã mở ra con đường khác.
“Có thể tìm đến Cát Quan Nguyệt ở Cẩm Thành thử vận may”.
“Có sống được hay không thì phải xem tạo hóa của cậu bé”.
Câu nói này đã hại Cát Quan Nguyệt.
Cát Quan Nguyệt đã rửa tay gác kiếm từ lâu, lần này lại bị lão thái gia Chung lôi ra, không còn cách nào, bây giờ trong ngành chỉ có bối phận của lão thái gia nhà họ Chung là cao nhất.
Lời của ông ấy chính là thánh chỉ trong giới Đông y.
Thần y Cát lão nhận được lệnh, cũng có được ghi chép bệnh tình chi tiết, nhanh chóng định ra phương án chữa trị.
Bệnh này phải dùng đến tuyệt kỹ gia truyền, mười ba kim châm tuyệt đỉnh.
Hôm nay là ngày cắm kim châm thì xảy ra một rắc rối nhỏ, đó chính là kim châm bằng vàng đen hơn hai trăm năm gia truyền nhà họ Cát…
Bị mất!
Còn tại sao lại mất, nói ra thì đều là nước mắt.
Bất đắc dĩ, thần y Cát lão lại đổi bộ kim châm, dù sao nhà họ Cát cũng cất giấu không ít kim châm nổi tiếng.
Dốc hết sức cắm mười ba cây kim châm, tình trạng của Diêm Khai Vũ bày ngay trước mắt lại không có chút phản ứng gì.
Mười ba kim châm tuyệt đỉnh nhà họ Cát được mệnh danh là đệ nhất kim châm cả nước.
Truyền từ bậc thầy Quách Ngọc triều Tần, sau này lại có được một số thuật châm cứu của Hoa Đà bậc thầy châm cứu, kết hợp lại hình thành nên mười ba kim châm tuyệt đỉnh.
Năm đó tổ tiên của nhà họ Cát đã cứu sống Trương Hiến Trung một trong bốn hoàng đế gần chết bằng mười ba kim châm tuyệt đỉnh, sau đó vang danh khắp thiên hạ, đến nay trải qua hơn ba trăm năm cũng không lụi bại.
“Lần này biển hiệu của nhà họ Cát chúng ta coi như sập hoàn toàn rồi”.
“Ông nội một đời lẫy lừng, đến lúc sắp vào quan tài thì kết thúc như vậy!”
Anh ta khều nhẹ Kim Thần, thấp giọng nói: “Anh Kim, tình hình không ổn. Tôi cảm thấy tôi nên nhân lúc dạo này giá nhà đất tăng cao, mau chóng bán nhà này đi chuyển đến định cư ở thành phố thiên đường thì còn có thể làm An Lạc hầu vui vẻ”.
“Anh thấy có được không?”
Người hài hước thú vị như Cát Tuấn Hiên nghiêm túc nói ra những lời này, trên mặt không tìm thấy chút vẻ đùa cợt nào.
Kim Thần liếc Cát Tuấn Hiên một cái, nghiêm túc bình tĩnh trả lời.
“Trên giấy tờ nhà đất có tên của anh không?”
Cát Tuấn Hiên ngẩn người, tự tát mạnh mình một cái: “Đúng là không phải tên của tôi. Đều là tên của dì nhỏ”.
Cát Tuấn Hiên thở dài với vẻ mặt đau khổ: “Xong rồi xong rồi, sau này nhà họ Cát chúng tôi bị cấm hành nghề đóng cửa, tôi chỉ có thể điều đến bệnh viện Thái Hoa Trung…”
“Hay là… đổi bệnh viện Thái Hoa Trung thành khách sạn Thái Hoa…”
“Kiếm được hơi ít, nhưng tốt xấu gì cũng có thể lăn lộn sống qua ngày”.
Cát Tuấn Hiên một mình tấu diễn, đâu có giống một cậu ấm siêu cấp của Cẩm Thành.
Anh ta kéo cánh tay của Kim Thần, nói với sắc mặt nghiêm túc: “Anh Thần, nhờ anh chăm sóc dì nhỏ của tôi”.
Kim Thần nghe vậy sắc mặt sầm xuống.
Lúc này thần y Cát lão chậm rãi mở mắt, việc đầu tiên là quay đầu hằm hằm nhìn Cát Tuấn Hiên.
Đôi mắt Kim Thần lạnh run.
Cát Quan Nguyệt đã chín mươi tuổi mà ánh mắt sắc như điện, khiến mình hơi kinh ngạc.
Chẳng trách chín mươi tuổi cũng có thể sử dụng mười ba kim châm tuyệt đỉnh, thì ra cũng từng luyện nội gia quyền.
Cát Tuấn Hiên bị ông nội nhìn hằm hằm, sợ đến vội vàng che miệng, nhưng vẫn vẫy tay với ông nội mình, không ngừng chỉ vào Kim Thần, ra dấu hiệu tay mà Kim Thần không hiểu.
Trong ánh mắt thần y Cát lão có vẻ trách mắng lại kèm theo chút cưng chiều, nhìn Kim Thần chưa đến một giây đã di chuyển ánh mắt.
Hai mắt nhắm chặt, nét mặt lo âu, lông mày cau chặt thành ba nét thẳng, có lẽ ông ấy gặp phải vấn đề cực khó, thỉnh thoảng lắc đầu, ngón tay liên tục gõ vào đầu gối.
Các học trò của nhà họ Cát ngoan ngoãn nghiêm túc đứng một bên, trời nóng nực mồ hôi nhễ nhại, nhưng không ai dám động đậy.
Ở một bên khác, từ trên xuống dưới người nhà họ Diêm ngưng thần thở nhẹ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bố mẹ, ông bà ngoại của Diêm Khai Vũ căng thẳng dìu đỡ nhau, âm thầm lặng lẽ động viên khích lệ lẫn nhau.
Diêm Trác Chí, người điều hành nhà họ Diêm ngồi trên một chiếc ghế mây khác, không nói một lời.
Trên giường bệnh, bạn nhỏ Diêm Khai Vũ không còn hơi thở, trên đầu treo túi máu 500ml, chính là máu RH trị giá hàng trăm ngàn.
Trong chiếc thùng đông lạnh bên cạnh còn có hai mươi túi máu như vậy.
Trong xe y tế đặc biệt ở bãi đỗ xe của nhà họ Cát còn có bốn thùng đông lạnh di động như vậy.
Thực lực nhà họ Diêm không phải bình thường.
Lúc này Cát Tuấn Hiên, tên phá gia chi tử muốn bán tổ nghiệp nhà mình nhẹ chân nhẹ tay nhưng rất gấp gáp đi đến trước ông nội mình, ghé vào tai nói mấy câu.
Ngón tay không hề khách sáo chỉ vào Kim Thần, thì thầm to nhỏ với thần y Cát lão, dáng vẻ vừa hài hước cổ quái vừa buồn cười.
Vẻ mặt thần y Cát lão hơi biến sắc, nhìn sang Kim Thần đến năm giây.
Bỗng nhiên, thần y Cát lão nở nụ cười mỉm với Kim Thần.
Kim Thần bình tĩnh gật đầu coi như đáp lại.
Ánh mắt thần y Cát lão lấp lánh, lộ vẻ kỳ lạ, nụ cười càng thêm thâm ý sâu xa.
Cát Tuấn Hiên cười càng thêm rạng rỡ, hai mắt phát sáng, vui đến mức tung tăng quay lại, kéo Kim Thần thấp giọng nói.
“Anh… Kim, có hy vọng đấy. Nếu sau này chúng ta thành người một nhà, anh phải…”
Kim Thần hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Cát Tuấn Hiên, sầm mặt hỏi: “Anh nói cái gì?”
Cát Tuấn Hiên ôm miệng cười khà khà, thấp giọng nói: “Nếu… thực sự thành… ha ha… khà khà…”
Lúc này một giọng nữ êm tai như chim hót vang lên.
“Tên khốn Cát Tuấn Hiên nhà cháu lén lén lút lút ở đây làm gì hả?”
Một cô gái mắc bộ đồ adidas hở bụng, chân đi một đôi boots da cao cổ nghiêng đầu nhìn Kim Thần và Cát Tuấn Hiên.
Khuôn mặt trái xoan, chiếc kính râm to bản che lấp một nửa khuôn mặt trái xoan nhìn càng thêm xinh đẹp yêu kiều.
Đôi môi mọng quyến rũ hơi hé mở, hoang dại và phóng khoáng như hoa thủy tiên đẹp nhất mùa hè.
Nhìn thấy cô gái này, khóe mắt Kim Thần liền giật một cái.
Bộ adidas màu đen làm nổi bật thân hình săn chắc của cô gái đến mức khiến người ta phải phẫn nộ, làn da màu nâu đồng càng thêm bóng sáng khỏe mạnh dưới ánh mặt trời.
Tóc ngắn đến tai, cùng với bước chân bay bổng của cô gái, hiên ngang oai hùng, khiến người ta phải kinh ngạc ngưỡng mộ.
“Cát Tuấn Hiên, nhìn bộ dạng lén lút như chim của cháu, có phải định hợp tác với người ngoài ăn trộm đồ cổ của nhà mình không?”
“Cười sắp rách miệng rồi, gặp chuyện vui gì đấy?”
Cát Tuấn Hiên nhìn thấy cô gái này, kêu ôi trời một tiếng, vỗ hai tay với nhau.
“Dì nhỏ, dì nhỏ, dì đến thật đúng lúc…”
“Có người muốn bán đồ của dì đấy”.
Cô gái ừm một tiếng, nhìn sang Kim Thần.
Lập tức đầu cô gái thò ra dài đến ba tấc!
Cát Tuấn Hiên giơ ngón tay cái chỉ vào Kim Thần, vẻ mặt vừa quái dị vừa khoa trương.
Cô gái liền tháo kính râm xuống, đôi mắt hạt nhãn tròn long lanh mở thật to, khuôn mặt biến sắc.
“Dì nhỏ, tên khốn mà hôm qua dì nói là anh ta phải không?”
Cát Tuấn Hiên còn chưa kịp nói câu thứ hai, cô gái đã xông lên thánh thót kêu nói.
“Trùng hợp quá, quỷ châm thu mua phế liệu, lại gặp nhau rồi!”
“Sao anh biết tôi ở đây?”
“Đến mua phế liệu hả?”
Miệng vừa nói, tay vừa giơ lên không hề khách sáo đập mạnh lên vai Kim Thần.
Vẻ mặt Kim Thần sầm xì, rất cạn lời.
Cô gái này chính là thủ trưởng nữ cảnh sát gặp ở trên đường Hoàng Tuyền hôm qua.