Vừa nói vừa ăn, trong phút chốc, bốn cái đầu thỏ biến thành khung xương đầu.
Anh Ngạo vừa ăn vừa uống, chớp mắt ba chai bia mát lạnh đã xuống bụng, ợ hơi một cái, châm điếu thuốc Nhuyễn Vân hai mươi năm đồng, phì phèo nhả khói.
Khi chai bia thứ tư hết hơn một nửa, anh Ngạo lấy ra một sấp tiền từ trong túi đập trước mặt Chu Diểu.
“Học phí lớp mười hai của Lão Ngũ Lão Lục. Cầm lấy đi”.
Chu Diểu ngẩn người, nhẹ giọng nói: “Em và anh Thần gom góp…”
Anh Ngạo ngậm điếu thuốc, cứng rắn nói: “Dùng của tôi đi. Tôi có thể kiếm tiền”.
Chu Diểu nói: “Anh Ngạo, anh cũng không dễ dàng gì, chính sách bảo vệ môi trường thay đổi, việc làm ăn của anh không tốt lắm.”
Anh Ngạo đặt một chân lên mặt ghế đẩu, ngẩng đầu, cười lạnh lùng nói: “Chuyện nhỏ, thay cái bếp bảo vệ môi trường là được, dạo này ít người ăn thịt nướng rồi, quầy hàng đêm của anh đây làm ăn rất tốt”.
“Một ngày lợi nhuận bốn năm trăm, lãi rất nhiều”.
Chu Diểu nhìn sấp tiền đỏ không ít hơn tám ngàn trên bàn, do dự không quyết, nhẹ giọng nói: “Hay là anh cứ giữ số tiền này đi, chỗ Á Á anh cũng phải tiêu tiền”.
Sắc mặt anh Ngạo nghiêm lại, không vui nói: “Tôi bảo cậu cầm thì cứ cầm, nhiều lời thế. Mẹ kiếp, sao bây giờ Chu Tam Thủy cậu cũng lằng nhằng thế”.
Chu Diểu sợ đến cúi đầu, vâng vâng dạ dạ không dám nói.
Anh Ngạo cạn luôn một hơi chai bia thứ tư, đầu nghẹo sang một bên, liếc Kim Thần ở trong phòng ồm ồm nói.
“Hôm nay tôi đến là có hai chuyện”.
“Tôi chi tiền học của Lão Ngũ Lão Lục, còn các cậu chi phí sinh hoạt”.
“Còn việc nữa, Lão Đại sắp ra rồi. Sau khi ra ngoài, lão đại làm quầy hàng đêm với tôi, tôi đưa lão đại ra, sau này anh ấy mở cửa hàng, tôi bỏ tiền”.
Vừa nói xong thì có một cái bát bay ra từ trong phòng, đập mạnh lên trên bàn.
Ngay lập tức mấy đĩa thức ăn trên bàn bị đập vỡ loảng xoảng.
Sau đó Kim Thần sải bước đi ra, khuôn mặt sầm tối, gằn giọng: “Anh Đan ra thì sẽ theo chúng tôi thu mua phế liệu, không liên quan đến anh”.
“Bốp!”
Đáp lại Kim Thần là một chai bia đập dưới đất, thủy tinh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Anh Ngạo đứng lên, lạnh giọng nói: “Lão đại không liên quan đến cậu”.
Kim Thần thức giận nhìn anh Ngạo, khàn giọng nói: “Không liên quan đến anh”.
Anh Ngạo tức giận quát lên: “Không liên quan đến cậu thì có”.
Kim Thần nghiêm giọng nói lớn: “Tôi mua nhà cho anh Đan”.
Anh Ngạo gầm quát ầm ĩ: “Cậu mà có tiền mua nhà hả, mẹ kiếp, cậu còn chẳng nuôi nổi bản thân mình đấy”.
Hai người đều tức giận nhìn nhau, trán nổi gân xanh, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Bọt bia hòa lẫn với nước bọt chảy ròng ròng từ trên mặt và người của hai người.
Chu Diểu sợ đến đứng bật dậy, giọng run run nói: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, anh Thần, anh Ngạo, có gì từ từ nói, bình tĩnh đi”.
“Bình tĩnh cái đầu cậu”.
Kim Thần và anh Ngạo đồng thanh quát lên.
Kim Thần giơ tay chỉ vào anh Ngạo, nhưng bị anh Ngạo đập ra.
Kim Thần lại giơ tay, lớn tiếng nói: “Anh Đan muốn theo ai, Long Nhị Cẩu anh nói không tính. Nơi này mới là nhà của anh Đan”.
Anh Ngạo lạnh lùng nhìn xung quanh, cay nghiệt nói: “Cái nơi rách nát này của cậu mà cũng gọi là nhà hả?”
“Cũng xứng gọi là nhà?”
Kim Thần lớn tiếng nói: “Có gọi là nhà hay không cũng không liên quan đến anh. Chỗ tôi bẩn, chỗ tôi hôi thối… Nhưng chỗ tôi còn có anh em, còn có anh em núi Đế Đô nương tựa vào nhau mười mấy năm”.
Anh Ngạo nhổ mạnh một bãi nước bọt, giơ ngón tay giữa ra với Kim Thần, cổ đỏ bừng, nghiêm giọng gào lớn.
“Kim lão tam, cậu bớt mang anh em ra nói đi”.
“Anh Đan vào đó vì cậu, bị phán ngồi tù năm năm… Năm năm, mẹ kiếp, đời này của anh ấy bị hủy rồi…”
“Đây chính là anh em cậu dẫn ra từ núi Đế Đô”.
“Anh ấy vì cậu mà đời này bị hủy rồi!”
Kim Thần gào lớn: “Tôi đền cho anh Đan, tôi đền cho anh Đan!”
Anh Ngạo không hề tỏ ra yếu thế, cũng nghiêm giọng gào lớn.
“Mẹ kiếp, cậu không đền nổi!”
“Cháu gái của ông Lý thọt đến bây giờ vẫn không dám thừa nhận là Dương Vĩ Cường cưỡng hiếp cô ta. Có giỏi thì cậu kêu Lý Y Tuyết nói rõ ràng với cảnh sát đi”.
Kim Thần không nói lên lời, trừng mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm anh Ngạo, nắm chặt nắm đấm.
Hai con mắt của anh Ngạo như sắp phun ra lửa, nhìn chằm chằm Kim Thần không chớp mắt.
Dầu thực vật chảy trên bàn, cá dưa chua rơi dưới đất, thịt kho đổ mất nửa đĩa.
Kim Thần run rẩy mình mẩy, cố hết sức điều chỉnh hơi thở của mình, chỉ vào cửa lớn nói: “Cút”.
“Cái nhà này không chào đón anh”.
Anh Ngạo cười lạnh lùng nói: “Tại sao tôi phải đi? Cậu có tư cách gì mà đuổi tôi đi?”
“Ở đây tôi cũng có một phần”.
“Choang!”
Một tiếng bức bối vang lên.
Kim Thần với lấy chai bia, lật tay đập mạnh về phía lồng ngực của anh Ngạo.
Thế lớn lực mạnh mang theo tiếng rít gào nặng nề.
Anh Ngạo nheo mắt, giơ chân quét qua.
Tàn ảnh lấp lóe, gió ập vào mặt!
“Bốp!”
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, chai bia còn đầy nguyên bị một cú đá của anh Ngạo đá vỡ, mảnh vụn bay khắp nơi.
Anh Ngạo đứng một chân trên mặt đất, chân phải đi dép xỏ ngón giơ cao trên không trung, cười lạnh lùng.
“Làm sao? Còn muốn đánh một trận với tôi phải không? Mẹ kiếp, cậu đánh được ai hả?”
Khắp mặt khắp người Kim Thần đều ướt sũng bia, bọt bia từ trên đầu chầm chậm chảy xuống.
Mấy chỗ trên chân bị mảnh thủy tinh rạch qua, máu chảy xuống đất.
Tóm lấy cái đĩa trên bàn, hung hăng đập chân gà ngâm nát bét.
Anh Ngạo ha một tiếng, lộ ra nụ cười âm lạnh, thô lỗ ngồi xuống, chỉ vào bàn.
“Đập!”
“Cứ đập đi”.
“Đập mạnh vào”.
Kim Thần giơ chân đá bay một chai bia đã hết, quỳ trên đất, không nói một lời.
Trong căn phòng chất đầy rác, bầu không khí bức bối dị thường, mùi thuốc súng nồng nặc tràn ngập không trung, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trên người Chu Diểu toàn là cặn bẩn dầu mỡ, trong tay còn cầm một cái chân gà ngâm cuối cùng.
Lặng lẽ ném chân gà lên bàn, cầm chổi quét dọn tàn cục.
“Anh Ngạo, anh Thần, hai người đừng cãi nhau nữa. Anh Đan về thì để anh ấy chọn đi”.
“Sắp khai giảng rồi, năm nay Lão Ngũ Lão Lục phải thi đại học. Bọn nó học online, thành tích đều trong top mười. Chắc chắn thi không vấn đề”.
“Hôm nay Lão Ngũ còn gọi điện cho em, nó và Lão Lục ở nhà ngày nào cũng hái nấm tùng và nấm mối, năm nay thời tiết không đẹp, giá nấm tùng khá cao”.
“Lão Lục bảo chúng ta không cần lo lắng về tiền, bọn nó hái lâm sản bán cũng đủ tiền học. Lại thêm tiền học bổng, tiết kiệm được cả phí sinh hoạt”.
Mấy anh em chúng ta không tài giỏi, Lão Ngũ Lão Lục nhất định có thể thi lên đại học, dành vinh quang cho chúng ta”.