Kim Thần biết, những nơi phải lập tức phá bỏ và dời đi nơi khác như này, sớm đã bị các đội lái buôn và người thu gom đồ cổ cày xới hết lượt này đến lượt khác, những thứ có chút giá trị, đều đã bị những người này một mẻ hốt gọn.
Cũng giống như ở Thành Thiên Đô hồi đó, con cháu Bát Kỳ không còn đường sống, liền bán gia sản lấy tiền, những lái buôn đi khắp hang cùng ngõ hẻm đó chính là dựa vào đó để mưu sinh.
Cách hạn phá bỏ và dời đi nơi khác vẫn còn mười sáu ngày, những hộ gia đình không thể đợi được nữa đã sớm chuyển khỏi đây.
Những người Cẩm Thành gốc còn lại vội vội vàng vàng, cũng đang tất bật chuẩn bị chuyển nhà.
Khu ổ chuột rộng lớn vắng bóng người, sớm đã không còn phồn hoa và huyên náo như ngày trước.
Đợi đến lúc mặt trời lặn, đã thu mua được đầy một xe đồng sắt vụn, giấy báo lộn, một chiếc máy tính, một chiếc màn hình, đạp xe mất hai tiếng đồng hồ mới về đến bãi rác.
Đã chín giờ tối, dưới ngọn đèn hoa cúc trơ trọi, Kim Thần đứng ở cửa.
Lối vào căn phòng nhỏ chật hẹp bừa bộn để một chiếc bàn ăn nhỏ dạng gấp, ba chiếc ghế tự tay mình làm, có màu đen bóng.
Trên chiếc bàn chật hẹp bày bảy tám món, có móng giò heo kho, đầu heo kho, chân gà ngâm, đầu thỏ sốt cay.
Nửa bát tô canh cá nấu chua, một bát lớn thịt kho tàu, một bát mỳ thịt viên đầy ắp.
Tất cả các loại hương vị quyện vào nhau trong không khí, khiến người ta có cảm giác thèm ăn.
Trong căn bếp lộ thiên, mùi vị thơm ngon của món thịt rang tàu xì mầm tỏi thấm vào ruột gan, Kim Thần không khỏi nuốt nước bọt ừng ục.
Một người đàn ông cao một mét bảy lăm từ trong bếp bước ra.
Bên trên để trần, bên dưới mặc một chiếc quần đùi màu đỏ, chân đi một đôi tông.
Một nửa mái tóc che khuất đôi mắt phượng, đôi đồng tử sáng như sao, mày kiếm xếch lên, đôi môi mỏng lộ ra đường cong mê hoặc, khóe miệng còn ngậm một điếu thuốc, mang theo chút tà khí.
Phần trên cơ thể lộ ra ngoài có nước da màu đồng, cơ thể cường tráng, dưới ánh đèn âm u leo lét, cơ bụng tám múi với đường nét rõ ràng, còn ánh lên bóng loáng.
Cả phần lưng là hình xăm rồng xanh, trong lớp mây đen dày đặc, một con rồng xanh hiện lên, long cốt mạnh mẽ, dữ tợn hung ác, trừng mắt ngước nhìn, râu đều vểnh lên, khí thế uy nghiêm, sinh động như thật.
Năm móng rồng to khỏe, sắc nhọn, như sắp bung ra, khiến người ta không rét mà run.
Người đàn ông không mềm mại xinh đẹp như tiểu thịt tươi, nhưng lại có khí thế không giống với những người khác, trên người toát ra vẻ hờ hững, lạnh lùng xa cách ngàn dặm.
Người đàn ông bưng thịt rang liếc nhìn Kim Thần, tay dừng ở trên không, không thèm quan tâm đến giọt dầu nóng hổi bắn trên ngực.
Trong mắt đầy vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, ngay cả lúc nhìn Kim Thần, trong mắt anh ta ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, còn có sự...
Khinh bỉ sâu sắc.
“Về rồi?”
Tay Kim Thần vẫn đặt trên tay lái của xe ba gác, im lặng vài giây rồi lạnh lùng ừm một tiếng.
Chu Diểu ôm một thùng bia khập khiễng trở về, vui vẻ gọi Kim Thần.
“Anh Thần, anh thật đúng giờ. Em đang định gọi điện thoại cho anh”.
“Anh Ngạo đã nấu một bàn đầy thức ăn ngon, tất cả đều là món anh thích”.
“Em còn mua bia lạnh từ chỗ bác gái Vương. Bà ấy nghe nói anh Ngạo trở về, còn bớt cho em năm đồng”.
Chu Diểu đặt bia xuống, nhanh chóng khui ba chai, xoay người đi đến đỡ lấy xe ba gác của Kim Thần.
“Anh Thần anh đói thì ăn trước đi, cái này để em thu dọn cho”.
Tay Kim Thần vẫn nắm lấy tay lái, Chu Diểu gỡ hai lần cũng không gỡ ra được, khuôn mặt tươi cười nói: “Anh Thần, ăn cơm đi…hiếm khi anh Ngạo mới trở về đây một lần...”
Kim Thần từ từ buông tay lái ra, tháo găng tay đập mạnh xuống đất, lạnh lùng nói: “Đi lấy màn thầu cho tôi”.
Chu Diểu khẽ ngây ra, sau đó cười xán lạn nói: “Anh Thần... anh...”
“Lấy màn thầu!”
Kim Thần lạnh lùng nói.
Chu Diểu cắn môi, thấp giọng nói: “Hết... hết rồi...”
“Buổi trưa em cũng lười nấu cơm, ăn hết cả rồi...”
Cách đó hai mét, bên cạnh chiếc bàn cũ nát, anh Ngạo lạnh lùng khinh bỉ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Kim Thần, nhưng ngay sau đó, anh ta quay người đi vào trong căn phòng nhỏ.
Lúc đi ra, anh Ngạo bưng ra một bát tô, trong tô xếp năm cái bánh màn thầu đã nguội.
Trước mặt Kim Thần, anh Ngạo đặt mạnh bát tô trên ghế, lạnh lùng nói: “Màn thầu của cậu”.
Kim Thần đi tới, cầm đũa cắm xuống một cái màn thầu, ngồi xổm trên đất cắn một miếng, một nửa cái bánh trong miệng, khó khăn nuốt xuống.
“Anh Thần... anh...”
Chu Diểu đứng ở một bên, cẩn thận từng li từng tí nói.
Anh Ngạo khịt mũi khinh thường, đá ghế đến gần chỗ Kim Thần, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kim Thần, trong miệng cười lạnh lùng.
“Tam Thủy, cậu ta không ăn, chúng ta ăn”.
Chu Diểu nhỏ giọng đáp lại một tiếng, chậm rãi di chuyển bước chân, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn đến Kim Thần.
Anh Ngạo căn bản không quan tâm đến Kim Thần, không nể nang ngồi vắt chéo chân, bàn chân gần chạm đến trán Kim Thần.
Lạnh lùng bảo Chu Diểu ngồi xuống, sau đó mạnh mẽ cụng chai với Chu Diểu.
“Uống!”
Uống một hơi cạn nửa chai, đũa gõ mạnh vào bát canh cá nấu chua, lạnh lùng nói to.
“Ăn!”
Chu Diểu miễn cưỡng uống một ngụm, vâng dạ gật gật đầu, gắp một miếng thịt rang cỡ lòng bàn tay đặt vào trong bát, nhẹ nhàng đẩy đến bên cạnh Kim Thần.
Thịt rang chín vàng béo ngậy, mỡ nhỏ từng giọt dưới chân Kim Thần.
“Anh Thần, thịt rang Liên Sơn...anh nếm thử nhé...”
Kim Thần nhắm mắt lại, cầm bình nước 2.5 lít ở bên cạnh, lạnh lùng quát to: “Cút”.
Chu Diểu mím môi, cúi đầu, lẳng lặng lấy bát về.
Anh Ngạo không hề quan tâm đến Kim Thần, thoải mái ăn uống, khinh thường nói: “Không ăn thì cút vào trong. Đừng có làm chướng mắt ông đây”.
Kim Thần đứng dậy, bưng màn thầu, xách bình nước đi vào trong phòng.
Chu Diểu quay đầu qua, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh Ngạo... anh...”
Anh Ngạo đến mí mắt cũng không thèm nhấc: “Cho cậu ta chết đói đi”.
“Chúng ta ăn”.
Chu Diểu vâng một tiếng, không ngừng gắp thịt ăn, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Kim Thần ở trong phòng.
“Anh Thần, anh muốn ăn gì thì nói một tiếng, em bưng vào cho anh”.
“Anh Thần, cá nấu chua là cá nước lạnh, vị rất ngon”.
“Anh Thần, anh uống bia không...”
“Còn đầu thỏ sốt cay, anh Ngạo hôm nay mới nấu”.