Đúng như những gì Kim Thần nói, tổ tiên của Tôn Lâm Quốc chính là Tôn Gia Thành trong miệng Kim Thần.
Tôn Gia Thành trải qua ba triều đại Khang Ung Càn, là một trong những vị quan có tài có đức nổi tiếng, gia huấn nhà họ Tôn cực nghiêm, gia phong cực tốt, con cháu đời sau nhà họ Tôn cũng có rất nhiều người làm quan.
Phúc ấm từ tổ tiên, người tốt có phúc báo, cộng thêm nhà họ Tôn còn làm rất nhiều việc thiện.
Vì vậy nhà họ Tôn kéo dài bao đời, có thể coi là kỳ tích.
Đến đời Tôn Lâm Quốc, nhà họ Tôn ở mức trung bình, gia đình thường thường bậc trung, Tôn Lâm Quốc là kỹ sư cao cấp, cuộc sống cũng thoải mái.
Vấn đề nằm ở con trai của Tôn Lâm Quốc.
Con trai của Tôn Lâm Quốc là con độc nhất của nhà họ Tôn, là sinh viên năm ba của đại học Tứ Xuyên, vốn dĩ với gia cảnh của nhà họ Tôn, để nuôi một đứa con học đại học thì không có áp lực gì.
Nào ngờ con trai mình trong một năm này lại dính đến vay tiền sinh viên.
Nói trắng ra, vay tiền sinh viên hoàn toàn không khác gì cho vay nặng lãi thời Dân Quốc.
Cho vay nặng lãi trong xã hội cũ có câu bỏ ra chín thu về mười ba, đúng như ý nghĩa của nó, cho vay một trăm đồng thì chỉ đưa chín mươi đồng, nhưng lúc trả phải trả một trăm ba mươi đồng.
Vay tiền sinh viên còn nhiều hơn thế.
Con trai của Tôn Lâm Quốc năm ba đại học có bạn gái, nhưng không hề nói với gia đình.
Những thứ bạn gái ăn, dùng, mặc đều là của nhãn hiệu nổi tiếng, ngày nghỉ lễ còn phải đi du lịch, tiêu xài đương nhiên sẽ nhiều lên.
Sinh viên đại học ngày nay, đặc biệt là sinh viên nữ đều thích so sánh bản thân, điện thoại phải là điện thoại đời mới nhất, quần áo phải là của cửa hàng nhập khẩu trên đường Xuân Hy, chơi ở Cẩm Lý, sống ở Shangri-La.
Hết tiền, con trai của Tôn Lâm Quốc đã đi vay tiền sinh viên.
Vay tiền sinh viên thực chất là cái bẫy dành cho sinh viên đại học, bên ngoài lãi suất thấp đến 0.9%, nhưng thực chất lại có rất nhiều mánh khóe, khắp nơi đều là bẫy.
Phần lớn kinh tế của sinh viên đại học đều phụ thuộc vào gia đình, khả năng trả nợ có hạn, tính tự chủ chưa cao, dẫn đến vay nợ ngày càng nhiều, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Ban đầu còn có thể giật gấu vá vai, mượn bên cho vay này trả bên cho vay kia, cuối cùng vay đến con số cực lớn, không gánh nổi nữa, người thì bỏ học, người thì chạy trốn, người thì trực tiếp nhảy lầu.
Có không ít người như vậy, con trai của Tôn Lâm Quốc là một trong số đó.
Theo lý mà nói với gia cảnh như nhà Tôn Lâm Quốc, trong nhà lại chỉ có một đứa con trai, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, con trai mở miệng, đương nhiên sẽ được đáp ứng.
Trong nhà Tôn Lâm Quốc cũng có chút gia sản, vẫn đủ khả năng chi trả những số tiền này, nhưng con trai của Tôn Lâm Quốc luôn giấu giếm không nói, ngược lại lén lút về nhà lấy trộm đồ.
Sau khi nhà họ Tôn trở thành danh thần, vào thời Ung Chính được Ung Chính đặc biệt tin tưởng, còn đánh giá như này.
“Kể từ lúc trẫm lên ngôi, chỉ có Tôn Gia Thành là người dám dâng lời can gián”.
Có thể là do Tôn Gia Thành và Ung Chính có tính khí ngay thẳng giống nhau, Ung Chính cũng biết Tôn Gia Thành là một vị quan thanh liêm, càng không tiếc trọng thưởng.
Sau khi Tôn Gia Thành cáo lão, hoàng đế Càn Long cũng ban thưởng rất nhiều, gia phong nhà họ Tôn tốt, những phần thưởng này cũng được lưu truyền lại.
Hơn hai trăm năm qua, những món đồ hàng đầu này cũng có bị thất truyền và bị mất, nhưng chiếc ấn này đã vượt qua bao kiếp nạn, được bảo tồn cho đến ngày nay.
Con trai của Tôn Lâm Quốc bị khoản vay sinh viên dồn đến bước đường cùng, kỳ nghỉ hè về nhà liền lấy trộm ấn, sau đó mang đến cửa hàng cầm đồ cầm cố.
Còn chưa hết, thằng nhóc đó cầm được tiền nhưng không trả nợ, còn đâm bạn gái.
Đúng, cậu ta đã đâm bạn gái của mình!
Đâm mười tám nhát dao liên tiếp!
Nguyên nhân là do người bạn gái này đã xúi giục bản thân đi vay nặng lãi.
Thằng nhóc đó quá hận bạn gái của cậu ta, đến nỗi đâm mười tám nhát liên tiếp, đến bây giờ người vẫn đang được chăm sóc đặc biệt trong ICU, tiền viện phí hàng ngày lên đến năm con số.
Lần này đã gây ra chuyện động trời!
Đây cũng là một tin tức chấn động vào thời điểm đó.
Sự việc xảy ra, người nhà của cô gái tìm đến cửa, bên cho vay cũng tìm đến, các bên gặp nhau, ầm ĩ đến gà bay chó sủa.
Tôn Lâm Quốc cũng là người từng trải qua sóng gió, con trai dù có bỏ chạy, nhưng người vẫn còn sống.
Chỉ cần còn người, là còn có hy vọng.
Người còn lại đó cũng phải cứu, đống lộn xộn do cậu con trai để lại cũng phải có người dọn dẹp.
Tôn Lâm Quốc đã xử lý tất cả tài sản của gia đình trong thời gian ngắn nhất, trả tiền cho bên cho vay nặng lãi trước, sau đó ứng trước chi phí điều trị cho phía gia đình cô gái.
Nhưng phía gia đình cô gái không dễ dàng cho qua như vậy, lúc nói đến bồi thường thì trực tiếp hét giá cao ngất trời.
Tôn Lâm Quốc không nói hai lời, gật đầu đồng ý.
Tiền không đủ, thì bán ấn của gia đình đi.
Muốn bán được ấn thì trước hết phải chuộc lại, sau đó nhờ chuyên gia đến giám định ấn, xong xuôi tất cả thì mới có thể tìm người mua.
Vì vậy, Tôn Lâm Quốc đã tìm đến tiệm cầm đồ, yêu cầu lấy ấn về trước rồi tìm chuyên gia giám định.
Yêu cầu này, tiệm cầm đồ đương nhiên không đồng ý. Mở tiệm cầm đồ, cũng có quy tắc riêng của mình.
Dù Tôn Lâm Quốc van xin thế nào, tiệm cầm đồ cũng không đồng ý.
Không còn cách nào khác, Tôn Lâm Quốc chỉ có thể đóng dấu lên tờ giấy viết thư, chạy đôn chạy đáo nhờ các chuyên gia dựa vào đó để làm giám định, đồng thời cũng liên hệ với người mua.
Chỉ dựa vào một con dấu trên giấy mà phải giám định thật giả của ấn, đây là lần đầu tiên rất nhiều các chuyên gia nghe thấy.
Loại tình huống này tương đương với việc người mù sờ voi, mua mèo qua núi, chuyên gia bình thường khi nghe thấy sẽ trực tiếp lắc đầu từ chối.
Nếu có vật thật để so sánh, hoặc một bức ảnh có độ nét cao của ấn thật cũng dễ giám định hơn, nhưng lại đưa một con dấu trên giấy ra, chuyên gia hàng đầu cũng đều e ngại.
Không cẩn thận bị lừa, nhìn sai, tên tuổi một đời cũng mất hết.
Cũng có rất nhiều người được gọi là chuyên gia nhận lời, sau khi tìm kiếm cẩn thận, nước bọt bắn tung tóe nói rất nhiều điều vô nghĩa, sau đó nói một câu đồ này không đúng liền dễ dàng đuổi Tôn Lâm Quốc đi.
Xong xuôi liền yên tâm nhận mấy chục ngàn phí giám định.