Hai PC thực tập đứng hai bên trái phải kìm kẹp cô gái tóc ngắn ở giữa, chỉ đợi Vương Văn Long ra lệnh một câu là ra tay.
Cô gái tóc ngắn nổi hứng, liếc nhìn ba người, vặn tay vặn chân, lắc lắc cái đầu.
“Hơn nửa tháng được thả ra vẫn chưa đánh nhau, ba người các anh đừng khiến bà đây thất vọng”.
Cứ nghĩ rẳng PC đến, chắc chắn sẽ khống chế được cô gái tóc ngắn, kết quả tình hình xoay chuyển, đám đông vây xem vội lùi lại phía sau.
Vương Văn Long có chút muối mặt, lại nổi nóng, lạnh lùng nói: “Mời cô phối hợp với công việc của chúng tôi”.
Cô gái tóc ngắn khinh thường cười lạnh lùng: “Ôi, không dám đánh phải không”.
“Không dám đánh thì cứ nói mà”.
“Ba con mèo các anh, đánh các anh, tôi đúng là không có cách nào ăn nói với Trần Gia Dũng đấy”.
Vương Văn Long vừa nghe thấy ba chữ này, lập tức sững người.
“Cục trưởng Trần!”
Anh ta lập tức nhỏ tiếng hỏi: “Cô…”
“Bốp!”
Đáp lại Vương Văn Long là một quyển sổ màu đen đập lên ngực của anh ta.
Vừa nhìn quyển sổ này, ánh mắt của Vương Văn Long khẽ động, cầm quyển sổ lên xem, sắc mặt liền thay đổi.
“Soạt!
“Quốc… An…”
Lúc đanh định nhìn kỹ lại, quyển sổ đã bị cô gái tóc ngắn thu lại.
“Bà đây đang thực hiện công vụ”.
“Các anh cút được rồi đấy!”
“Bốp!”
Sau đó Vương Văn Long lập tức cung kính với cô gái tóc ngắn, ngẩng đầu ưỡn ngực lớn tiếng nói.
“Vâng, thưa thủ trưởng!”
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều hóa đá.
Bác sĩ thực tập và hai y tá trợn mắt há hốc miệng, hoàn toàn không dám tin vào đôi mắt của mình.
PC cũng phải cung kính với người phụ nữ này, vậy cô ta…
Lúc này, cô gái tóc ngắn lạnh lùng kêu lên với đám người đi đường rảnh rỗi thích xem trò vui: “Nào nào nào, các người còn dám ở đây xem trò vui hả?”