Chương 18: Tiền Tiểu Ngũ Đế
Hai con mắt của cô ta nhìn Kim Thần từ trên xuống dưới, bĩu môi, lãnh đạm nói.
“Cậu muốn làm gì?”
Tuy mình đã tay bộ quần áo sạch sẽ nhất, đi đôi giày tốt nhất, nhưng trong mắt người phụ nữ đối diện, mình vẫn chỉ là một người đi đường không hợp thời.
Điều này khiến Kim Thần có chút khó chịu.
“Có thu mua đồ không?”
Kim Thần thản nhiên nói.
Lời nói lạnh như băng khiến người phụ nữ sửng sốt, nói: “Đương nhiên có thu mua”.
“Cậu có cái gì?”
Kim Thần lấy túi ni lông ra, quăng nhẹ rơi đúng lên chiếc bàn trà hình vuông.
Người phụ nữ nhặt túi ni lông ghé sát gần xem, rồi kêu ấy một tiếng.
Cô ta vẫy tay, kêu nhân viên học nghề mang găng tay đến, lấy tiền xu trong túi ni lông ra, đặt lên trên bàn vuông.
Sau đó lại lấy thước xếp, đo kích thước của mỗi đồng tiền xu.
Người phụ nữ có chút kích động, lại vẫy tay lần nữa, kêu nhân viên học nghề lấy kính phóng đại một mắt ra, là loại kính đeo lên mắt.
Kim Thần đã từng nhìn thấy loại kính phóng đại này, lúc đó thợ đồng hồ Thiên Đô Thành và Đại Ma Đô (Thượng Hải) đều đeo kính này.
Sau khi người phụ nữ đo kích thước tiền xu, rồi lấy kính phóng đại gấp ba lần quan sát kỹ xong, mất nửa tiếng.
Trong khoảng thời gian này, người phụ nữ cũng không cho người gọi Kim Thần, Kim Thần chỉ có thể đứng ở đó.
Khó khăn lắm giám định mới kết thúc, người phụ nữ lại làm ra việc khiến Kim Thần không ngờ đến.
Kêu nhân viên học nghề lấy máy tính bảng, mở ra một file hình ảnh, so sánh một đồng tiền xu với tiền xu trên hình ảnh.
So đi so lại mất luôn hơn nửa tiếng.
Ở bên này người phụ nữ đang xem tiền xu, ở trong góc bên khác, một trong hai người đàn ông gọi một tiếng Tiểu Tống.
Tiểu Tống chính là nhân viên học nghề của cửa hàng, chưa đến hai mươi tuổi, ngoan ngoãn vâng lời, chạy việc nhanh nhẹn, thể hiện quy củ nghiêm chỉnh.
Nghe thấy có người gọi mình, Tiểu Tống vội đi nhanh đến, cúi đầu nghe người đàn ông trong góc dặn dò, nhận lấy một tờ giấy viết thư theo lối hàng dọc rồi quay người đi.
Đi qua trước người Kim Thần, đôi mắt khẽ nhắm của Kim Thần hé mở nhẹ, lóe lên tia sáng nhìn vào tờ giấy.
Đây là một tờ giấy viết thư có tám hàng dọc kẻ màu đỏ bằng giấy tuyên nền đỏ, cũng chính là tám hàng dọc, làm từ nan tre, đã lưu truyền trăm ngàn năm.
Trên tờ giấy viết thư, bất ngờ được đóng một con dấu đỏ hình vuông.
Chữ Triện!
Bốn chữ lớn trên con dấu đỏ tươi như máu, lọt vào trong con mắt của Kim Thần.
“Đảm Chiêu Nhật Nguyệt!”
Trong lòng Kim Thần khẽ run lên.
Tiểu Tống đặt tờ giấy viết thư lên máy photocopy, sau đó in màu ra, rồi nhập vào máy fax.
Tiếp đó lại lấy máy ảnh chuyên nghiệp chụp liên tiếp mấy bức, rồi dùng máy tính truyền đi.
Lúc này, người ở trong góc lại kêu Tiểu Tống cho thêm nước, Kim Thần lặng lẽ nhìn, tim đập nhanh hơn.
Lúc này, năm ngón tay phải của người phụ nữ gõ nhẹ lên mặt bàn, rồi lại nhìn Kim Thần.
Cô ta hé miệng cười ha ha, nói với Kim Thần: “Đồ là hàng thật, điều kiện gìn giữ khá được, cậu định bán bao nhiêu?”
“Cô mua bao nhiêu?”
Kim Thần có chút sốt ruột.
Sở dĩ anh vào cửa hàng này là vì chữ trên tấm bảng hiệu là do người viết, không phải làm từ máy móc.
Hơn nữa ngòi bút của hai chữ Tam Tô này khá là được, có lẽ bản lĩnh của chủ cửa hàng này cũng không kém.
Không ngờ vào đây lại gặp phải tình huống này.
Người phụ nữ tháo găng tay, bưng một chén tử sa uống một ngụm lớn, thong thả nói: “Tiền xu Khang Hy, cục Bảo Tuyền phát hành, con số này!”
*Tử sa: một loại đất sét.
“Năm mươi?”
“Đúng, năm mươi!”
Kim Thần nghe xong không lên tiếng, hỏi tiếp: “Những cái khác thì sao?”
“Tiền xu Thuận Trị, tồn số lượng lớn trên thị trường, mấy đồng của cậu giữ gìn không được tốt, lại là do tỉnh cục bình thường chế tạo, trọng lượng không đúng tiêu chuẩn…”
“Bốn mươi một đồng”.
“Còn có tiền xu Càn Long và Gia Khánh… đều à Cục Tứ Xuyên chúng ta chế tạo… hàng bình thường…”
“Ba mươi một đồng”.
“Điều kiện của tiền xu Ung Chính khá kém, nhiều nhất tôi trả tám mươi một đồng”.
Bla bla nói một hồi, người phụ nữ còn lấy máy tính ấn một lúc, lại nói với Kim Thần.
“Cậu bán nhiều, tôi sẽ thêm cho cậu một ít, tổng thành số chẵn, tổng cộng hai ngàn”.
Kim Thần nghe xong câu này, nhếch nhẹ khóe miệng, thản nhiên nói: “Cô chắc chắn chỉ trả hai ngàn?”
Người phụ nữ sửng sốt, ngẩn người mấy giây sau, mỉm cười nói: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Kim Thần không trả lời, đưa tay chọn ra tiền xu của mỗi một thời đại một đồng xu, xếp hàng lần lượt từ thời đại trước đến thời đại sau.
Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh.
Nhìn thấy cảnh này, người phụ nữ hự một tiếng, vẻ mặt lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Kim Thần cũng khác.
Kim Thần bày ra năm đồng tiền xu này, nhìn người phụ nữ, thản nhiên nói: “Giá trị tiền Ngũ Đế là bao nhiêu?”
Lần này sắc mặt của người phụ nữ càng thêm khó coi, vẻ thẹn quá hóa giận thể hiện rõ ràng trong sự bối rối.
Kim Thần bày ra hình thức tiền Ngũ Đế.
Trước đây, tiền Ngũ Đế phân thành Đại Ngũ Đế và Tiểu Ngũ Đế.
Đại Ngũ Đế bao gồm tiền xu bán lưỡng nhà Tần, Ngũ Thù nhà Hán, tiền xu Khai Nguyên nhà Đại Đường, tiền xu Tống Nguyên thời Bắc Tống và tiền xu Vĩnh Lạc triều Minh.
Ngoại trừ tiền xu Vĩnh Lạc, bốn loại còn lại đều là tiền tệ khai quốc của mỗi vương triều.
Sở dĩ tiền xu Vĩnh Lạc triều Minh có thể liệt vào tiền Đại Ngũ Đế, đó là vì sau khi Chu Nguyên Chương hoàng đế khai quốc triều Minh đăng cơ, đồng thô thời đó khan hiếm, tiền xu đồng được đúc tạo bằng sắt vụn và đồng tạp chất, cho nên số lượng lưu truyền thế hệ sau không còn nhiều.
Năm vị đại đế trên tiền Ngũ Đại Đế là đế vương thực sự.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!