Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cao Thủ Đấu Khí - Kim Thần

Chương 12: Về nhà
 
             “Tháng mười tiến vào Thiên Đô Thành thiêu hủy Vườn Viên Minh. Ép chính phủ nhà Thanh ký hiệp ước Bắc Kinh, cắt nhượng lại Quảng Châu”.  

             “Năm 1862 nam tiến Hồng Kong, cắt nhượng Cửu Long theo hiệp ước. Ngày mùng 10 tháng 1, tổ chức lễ nhận đất tại Văn phòng thống đốc Hồng Kong. Ngày 19 tháng 1, tham dự nghi thức tiếp nhận vùng đất Cửu Long. Sau đó dẫn quân rời Hồng Kong về nước”.  

             “Năm 1862 được thuyên chuyển làm thống đốc Ấn Độ, năm sau, mất khi còn tại vị”.  

             “Chính là tên tạp chủng này, chính lão chó Tịch này cướp sạch Vườn Viên Minh, cắt nhượng Hồng Kong!”  

             “JB, JB!”  

             “Chính là tên viết tắt của lão chó này, tẩu thuốc đó là của lão chó đó!”  

             “Bá tước chó chết! Bá tước chó chết, ha ha ha…”  

             “Ha ha ha ha… Không ngờ tẩu thuốc của ông ta lại ở trong nước chúng ta!”  

             “Ông ta cũng có ngày hôm nay! Ông ta cũng có ngày hôm nay!”  

             “Ha ha ha, báo ứng, báo ứng…”  

             Đọc được những thông tin này từ baidu, mọi người có mặt hiện trường liền sởn tóc gáy và kích động, rất nhiều người vui mừng gào lên thích thú.  

             Tẩu thuốc của James Bruce thật có ý nghĩa lịch sử.  

             Nó đã chứng kiến một giai đoạn lịch sử nhục nhã nhất cuối đời nhà Thanh, bảo tàng lịch sử muốn có nhất chính là những đồ cổ như này.  

             Cũng như vậy, nó cũng là bằng chứng thép buộc tội xâm lược năm đó, bất kỳ bảo tàng nào cũng đều coi nó là đồ quý giá.  

             Và ở nước ngoài, thứ như này là tượng trưng của gia tộc.  

             Đặc biệt là trong gia tộc lâu đời, những vật như này đều là đồ sưu tập quý giá.  

             “Ông trời ơi, bảo vật mất rồi!”  

             “Bảo vật mất rồi!”  

             “Ông trời ơi là trời ơi…”  

             Hà Hầu Tử đau khổ ngồi trên đất, đấm thùm thụp lồng ngực của mình, khuôn mặt mếu máo, vô cùng hối hận.  

             “Tẩu thuốc của James Bruce, cứ vậy mất từ trong tay tôi…”  

             “Một ngàn, một ngàn, tôi đã bán tẩu thuốc của James Bruce rồi…”  

             “Tôi đúng là heo mà. Mà còn không bằng con heo!”  

             Từ Văn Chương và con rể Dư Thành Đô của mình quay sang nhìn nhau, trong lòng dâng lên làn sóng kinh hãi đủ để che lấp cả Tống Tiên Kiều này.  

             Loạn thế hoàng kim, thịnh thế cổ đồng.  

             *Loạn thế hoàng kim, thịnh thế cổ đồng: vào thời hưng thịnh thì đồ cổ có giá trị cao, còn vào thời loạn lạc vàng có giá trị cao.  

             Trong ba mươi năm giới chơi đồ cổ vùng đất Thần Châu ra đời và phát triển, vô số chuyên gia và những người chơi đồ cổ liên tiếp cày nát mảnh đất Thần Châu.  

             Cuối cùng ngày nay hàng giả tràn lan, hàng thật tuyệt chủng, Kim Thần lại tìm được đồ vật hiếm lạ như vậy ở nơi này, đúng là thần thoại nghìn lẻ một đêm.  

             Có vẻ cậu ta chưa đến hai mươi tuổi, nhưng vừa nhìn đã có thể nhận ra Cảnh Thái Lam của mình là hàng giả, rồi lại tìm được tẩu thuốc của James Bruce ở đây…  

             Cậu ta… rốt cuộc là được ai chỉ dạy?  

             Trong giới chơi đồ cổ, có ai có thể dạy ra được học trò tài hoa hơn người như vậy.  

             Bản lĩnh giám định bảo vật thiên hạ vô song, tuyệt diệu hơn là còn có thể vừa nhìn đã nhìn ra chiếc nhẫn đá hồng ngọc trong tay Thành Đô…  

             Bản lĩnh như vậy, cũng không tìm được người thứ hai dưới bầu trời này.  

             “Bố à, bố nói đó thực sự là tẩu thuốc của James Bruce?”  

             Từ Văn Chương lạnh lùng nhìn còn rể của mình, trầm giọng nói: “Nếu là giả, thì tao chặt đầu mình xuống”.  

             “Đặt ngang ngực gõ nhẹ, phương pháp thần kỳ! Kể cả lão Đơn cũng không tinh tế như vậy!”  

             Dư Thành Đô bỗng tát mạnh vào đầu của mình, lớn tiếng kêu lên.  

             “Hỏng rồi hỏng rồi, bố vợ à, con quên hỏi anh ta tên là gì rồi?”  

             Từ Văn Chương không vui mắng: “Ngay cả tao cũng không có tư cách hỏi, mày là cái gì!”  

             “Còn không mau cút về, làm ngay việc mà đại sư nói với mày đi!”  

             “Còn không có con, mày và Tú Tú ly hôn, ai đi đường nấy!”  

             Sắc mặt của Dư Thành Đô lập tức trắng bệch, gật đầu liên tục, chạy nhanh như bay.  

             Trong một buổi sáng Tống Tiên Kiều nổ ra hai tin tức mới, lặng lẽ lưu truyền trong giới, gây ra một cơn sóng thần nho nhỏ.  

             Nhưng hai tin mới này nhanh chóng bị các tin về đồ cổ khác nhấn chìm.  

             Buổi trưa mùa hè ở Cẩm Thành nóng nực đến đáng sợ.  

             Nắng nóng cào xé tấn công thành phố bê tông cốt thép một cách vô tình tàn bạo.  

             Trên phố không có đến một cơn gió, cành liễu bên sông Phủ Nam khô héo rủ xuống, nặng nề không còn sức sống.  

             Trong thành phố chuẩn tuyến đầu với mười lăm triệu dân này, con người giống như con kiến, ngồi trên các phương tiện giao thông di chuyển một cách khó khăn, cõng theo xiềng xích nặng nề, vất vả kiếm sống.  

             Kim Thần đẩy chiếc ba bánh lặng lẽ đi về.  

             Vừa nãy ở cổng Tống Tiên Kiều, Kim Thần của thế giới này bị Tăng Tiểu Khiết đâm phải.  

             Mình ở thế giới khác đến đây.  

             Thể xác của Kim Thần thế giới này, linh hồn của Kim Thần thế giới khác.  

             Ý thức của hai ngươi xen lẫn vào nhau tạo thành một Kim Thần hoàn toàn mới.  

             Được trùng sinh, Kim Thần có quá nhiều việc phải làm.  

             Việc quan trọng nhất chính là phải tìm được cái lư đỉnh đó.  

             Đó là thần khí trấn tộc của cả Thần Châu.  

             Khi Kim Thần kiểm tra cơ thể của mình, không khỏi phải khẽ thở dài.  

             Xương cốt cơ thể hiện tại quá kém.  

             Còn môi trường và hoàn cảnh hiện tại của mình càng khiến mình đau buồn phẫn nộ.  

             Anh sờ chân phải của mình, vết thương dài là do bị chiếc xe có biểu tượng cái đinh ba của Tăng Tiểu Khiết đâm phải.  

             Bây giờ vết thương còn đang rỉ máu, từ trên đùi chầm chậm chảy xuống, lan khắp chân phải, nhanh chóng khô lại dưới sức nóng ngoài trời lên đến bốn mươi độ.   

             Một chút thương tích nhỏ này sớm đã rất bình thường với Kim Thần.  

             “Tôi đã nói rồi, từ nay về sau, anh chính là tôi, tôi chính là anh”.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!