“Lúc tiếp nhận thẩm tra, tên nhóc đó nói Lương Bác, con trai của Lương Thế Hào và một người bị hại khác Hoàng Giai Vỹ bị Mộng Bưu dùng súng đánh gãy chân”, Trần Hạo suy nghĩ, nói ra điều bản thân tự cho là trọng điểm.
“Mộng… Mộng Bưu? Cậu nói là vệ sĩ Mộng Bưu của Lương Thế Hào?”, Mã Triều Huy kinh ngạc.
“Đúng thế, cục phó Mã”.
Đầu tiên Trần Hạo cho câu trả lời khẳng định, sau đó cười nói: “He, không biết có phải đầu óc của tên nhóc đó có vấn đề hay không, lại bịa ra một cái cớ sơ hở – làm sao vệ sĩ của Lương Thế Hòa có thể đánh gãy chân của con trai Lương Thế Hào?”
“Anh ta có nói nguyên nhân không?”
Mã Triều Huy cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hỏi ra mấu chốt.
“Theo như anh ta nói, Mộng Bưu vệ sĩ của Lương Thế Hào sợ bị anh ta giết cho nên tự cho thông minh đánh gãy chân của con trai Lương Thế Hào…”, Trần Hạo nói, trong giọng điệu lộ ra vẻ vô cùng không tin”.
“Nghe cậu báo cáo công việc thật mệt, cậu không cần nói nữa, chụp ảnh sổ ghi chép hôm nay gửi vào wechat cho tôi, tôi tự xem”, Mã Triều Huy cắt ngang lời của Trần Hạo lần nữa, ông ta cảm thấy nghe tiếp sẽ nổ tung mất.
“Được, phó cục trưởng Mã”.
Bị Mã Triều Huy trách mắng, nụ cười trên khuôn mặt Trần Hạo biến mất, cúi đầu trả lời một tiếng, sau đó thấy Mã Triều Huy tắt điện thoại, bèn nhanh chóng quay về văn phòng, làm theo lời của Mã Triều Huy, chụp ảnh sổ ghi chép gửi cho Mã Triều Huy.
Cùng lúc đó.
Mã Triều Huy mặc đồ ngủ, ngồi trong thư phòng trong nhà, miệng ngậm một điếu thuốc Trung Hoa, nhanh chóng mở wechat, sau đó tháo kính mắt, phóng to hình ảnh và đọc kỹ.
ừm?
Mã Triều Huy xem mãi, ông ta liền cau mày.
Soạt!
Xem đến cuối cùng, sắc mặt của Mã Triều Huy thay đổi!
Ông ta và Lương Thế Hào quen biết không phải một hai năm.
Mấy năm trước, khi Lương Thế Hào khai thác một mảnh đất, cưỡng chế phá dỡ bị các hộ dân chống đối, lúc đó gây nên sự kiện đổ máu, Mã Triều Huy phụ trách xử lý, từ đó quen biết Lương Thế Hào.
Lần đó, Lương Thế Hào bán cho vợ của Mã Triều Huy một căn nhà một trăm tám mươi mét vuông với giá thấp nhất.
Từ sau lần đó, Lương Thế Hào liệt Mã Triều Huy vào thành viên trong giới quan chức. Thỉnh thoảng mời ăn cơm, tặng quà, cho phí giải quyết chuyện vô cùng hào phóng.
Qua lại như vậy, quan hệ của Lương Thế Hào và Mã Triều Huy nhanh chóng thân thiết, bây giờ cũng coi là ‘quan hệ gắn bó’ rồi.
Cũng chính vì nguyên nhân này, sau khi Mã Triều Huy nhận được điện thoại của Lương Thế Hào, lập tức đồng ý xử lý việc này, hơn nữa không hề nghi ngờ những lời Lương Thế Hào nói.
Một mặt, ông ta cảm thấy Lương Thế Hào sẽ không lừa mình chuyện này, mặt khác, ông ta hiểu Lương Bác, biết đó là kẻ thích dẫm lên người khác, mấy năm nay gây ra không ít chuyện, trong đó mấy lần đều do ông ta ra mặt chùi mông.
Nhưng.