Lúc này cũng cần bảo vệ phán đoán ra xe đó liệu có phải là ô tô của người sống ở đây không ngay lập tức.
“Tiểu Tranh, cậu cần nhớ rõ tất cả người sống ở đây và biển số xe trong thời gian ngắn nhất, nếu không gặp phải tình huống đột ngột, cậu không thể phán đoán chinh xác, hoặc là sẽ bị người sống ở đây mắng, hoặc là bị lãnh đạo mắng, hơn nữa mắng không thể đáp trả, đánh cũng không thể đánh trả”.
Dương Hải Quốc nhắc nhở một hồi, sau đó không nhịn được thở dài: “Haiz… những người làm bảo vệ như chúng ta đều là tầng lớp thấp nhất, gần như không có tôn nghiêm”.
“Anh Dương, cảm ơn anh nhắc nhở”.
Tân Tranh cười nói lời cảm ơn, những điều bảo vệ vừa nói có lẽ hơi khó đối với những người khác, nhưng với anh, chỉ là chuyện nhỏ!
“Tiểu Tranh, có câu này, tôi không biết có nên nói không”, Dương Hải Quốc do dự nói.
“Anh Dương, anh nói đi”, Tân Tranh mỉm cười.
“Công việc bảo vệ không cần kỹ thuật gì, cũng không có tiền đồ phát triển, thuộc kiểu ăn rồi ngồi đợi chết, cậu vẫn còn trẻ, tôi kiến nghị tốt nhất cậu nên đi học lấy cái nghề và kỹ thuật, như vậy đi đến đâu cũng không sợ, ít nhất sẽ không lo lắng việc cơm ăn áo mặc”.
Dương Hải Quốc nói nhỏ, trên khuôn mặt từng trải qua nhiều thăng trầm lộ ra vẻ hối tiếc: “Đời này của tôi chịu thiệt thòi về việc này. Lúc đi học thì không học hành tử tế, sau khi bước vào xã hội, yêu cầu cao nhưng không làm được, một lòng muốn phát tài, kết quả không học được nghề và kỹ thuật gì, chỉ làm một số công việc tạm thời”.
“Anh Dương, anh từng làm qua những công việc gì?”, Tân Tranh hỏi.
“Bưng bê rửa bát chén, phụ giúp bếp trong nhà hàng, lái xe Container, rửa xe…”
Dương Hải Quốc nói, lại châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi nói: “Thực ra, ban đầu nếu lúc tôi làm những công việc này, đừng xa vời thực tế theo đuổi mục tiêu quá cao, chuyên tâm học nghề và kỹ thuật, cũng không đến nỗi sa sút đến cuối cùng chỉ đành đến công trường xây
dựng làm công nhân, kết quả bị gãy một chân, vợ cũng bỏ chạy theo người khác…”
“Xin lỗi, anh Dương”.
Tân Tranh nghe vậy, hơi ngẩn người, thấy có lỗi nói.
“Không sao, đều là chuyện đẫ qua rồi, hơn nữa tôi cũng nghĩ thoáng từ lâu rồi”.
Dương Hải Quốc xua bàn tay đầy vết chai sạn, lộ ra răng cửa ố vàng bởi thuốc lá, cười nói: “Bây giờ tôi không cầu mong gì khác, chỉ hy vọng con gái có thể lớn lên mạnh khỏe vui vẻ, học hành tử tế”.
“Nhất định có thể, đợi con gái anh thi xong đại học, tìm công việc tốt, gả cho con rể tốt, anh có thể hưởng phúc
Tân Tranh gật đầu, anh có thể cảm nhận được, tuy Dương Hải Quốc là người tầng lớp thấp nhất trong xã hội, nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện, có tâm thái rộng lượng mà rất nhiều người không có.
“Nếu thực sự có thể giống như cậu nói thì cho dù làm trâu làm ngựa tôi cũng đồng ý”.
Dương Hải Quốc vui vẻ cười.
Nụ cười của anh ta mang theo khát khao tương lai tốt đẹp, còn có một sự kiên định dù trời sập xuống cũng sẽ không thay đổi – vì con gái, có khổ có mệt nữa cũng đáng!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!