Lộp bộp!
Trong lòng Tân Tranh khẽ run lên, tâm trạng hổn loạn đến khó tả.
Đúng như lời Trần Tĩnh nói, nếu có thể anh tình nguyện người chết là mình chứ không phải Trần Mạnh.
Nhưng mà~
Trên thế giới này không có nếu
như.
Trần Mạnh đã chết, sẽ không có khả năng sống lại.
Đó là nỗi đau mãi mãi trong lòng
anh.
“Bởi vì, anh em thường nói, mọi người trên chiến trường là anh em sống chết có nhau, có thể yên tâm giao tấm lưng mình cho đối phương, mọi người cũng có thể không màng gì mà đỡ đạn thay cho nhau!”
Mắt nhìn thấy biểu cảm trầm tư của Tân Tranh, Trần Tĩnh mới mở miệng, nét đau buồn trong mắt thu lại, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh hơn: “Anh Tranh, từ biểu cảm của anh, em có thể nhìn ra được, cái chết của anh em có liên quan đến anh, nhưng anh đừng quá tự trách mình”.
“Em tin rằng, bất luận là anh trai em hay là những chiến hữu khác, bọn họ cũng không trách anh, vì mọi người là anh em vào sinh ra tử có nhau. Mà em cũng không trách anh, vì anh cũng là anh của em”.
“Cảm ơn em, tiểu Tĩnh!”
Bên tai Tân Tranh vang lên lời nói, nhìn thấy bộ dạng kia của Trần Tĩnh, anh ít nhất cũng có chút giật mình.
Trước khi tận mắt gặp Trần Tĩnh, mặc dù anh đã nghĩ Trần Tĩnh sẽ kiên cường hơn các bạn cùng trang lứa vì chuyện xảy ra khi cô bé 13 tuổi, nhưng Trần Tĩnh còn kiên cường hơn anh tưởng tượng, vả lại còn có một cái nhìn rất sâu sắc!
“Mật mã thẻ trợ cấp của anh em là 6
_ £ M ti
SO 1 .
Sau khi Tân Tranh điều chỉnh lại cảm xúc, xoay người lấy từ trong ba lô ra một tấm thẻ khác, đưa cho Trần Tĩnh rồi nói: “Thẻ này là thẻ lương của anh trai em, mật mã cũng là 6 số 1”.
“Thẻ tiền lương của anh em đang ở nhà”.
Trần Tĩnh không nhận tấm thẻ mà trực tiếp bóc trần lời nói dối của Tân Tranh.
“Hmm…”
Tân Tranh có chút xấu hổ, sau đó cười khổ nói: “Anh cũng là anh của em mầ .
“Anh Tranh, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em không thể nhận số tiền mà anh mạo hiểm cả tính mạng mới có được”, Trần Tĩnh nhẹ lắc đầu, biểu cảm bình tĩnh mà kiên định.
“Được rồi”.
Tân Tranh nhìn ra được Trần Tĩnh là một cô gái kiên định và rất có chủ kiến, cũng không miễn cưỡng cô ấy nữa, trầm ngâm một chút rồi nói: “Em có thể cự tuyệt thẻ anh đưa, nhưng em phải đồng ý để anh ở lại bên cạnh bảo vệ em”.
“Bảo vệ em?”
Trần Tfnh khó hiểu nhìn Tân Tranh.
“Thời điểm anh trai em chấp hành nhiệm vụ, đã làm trái với quy định mà mang theo ảnh của em trên người, sau đó bị kẻ địch bắt được!”
Tân Tranh thở dài nói: “Trước khi cậu ấy chết có nhờ anh giúp đoạt lại ảnh chụp em, nếu không nhất định phải bảo vệ em an toàn! Thực đáng tiếc, anh không thể đoạt lại bức ảnh của em”.
“Anh Tranh…”
Trần Tĩnh muốn nói gì đó lại thôi.
“Đây chính là thỉnh cầu của anh em, cũng là sự phó thác của cậu ấy dành cho anh, đó là lời hứa của anh với cậu ấy, không thể cự tuyệt!”, Tân Tranh ngắt lời Trần Tĩnh, ngữ khí vô cùng kiên định.
“Em…”
Trần Tĩnh muốn nói gì đó nhưng đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Tân Tranh, cô ấy không tự chủ nhớ lại cái chết của anh trai mình, sau đó nuốt những lời muốn nói vào trong miệng.
“Từ hôm nay trở đi, em ở lại chỗ này!”, Tân Tranh lại nói thêm.