“Cháu ở trong doanh trại, bởi vì yêu cầu công việc, tám năm không thể về nhà thăm người thân, với lý lịch này, đến chỗ chú làm bảo vệ sao có thể nói là đi cửa sau? Nói thẳng là có tài mà không phát huy được!”
Tô Văn gượng cười một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sớm đã cởi bỏ vẻ non nớt và tà khí của Tân Tranh, nghiêm nghị nói: “Lát nữa chú sẽ bảo người sắp xếp việc này”.
“Cảm ơn chú Tô!”
Tân Tranh đứng dậy, cúi đầu cảm ơn.
“Tiểu Tranh, cháu khách sáo quá”.
Tô Văn khẽ thở dài, trong lòng hiểu rõ, Tân Tranh lựa chọn khuất phục làm bảo vệ ở đại học Đông Hải chắc chắn có nguyên nhân.
Nhưng Tân Tranh không nói, ông ấy cũng không chủ động hỏi.
“Phải rồi, Tiểu Tranh, cháu đến Đông Hải khi nào thế?”, Tô Văn bưng tách trà, uống một hớp trà, lại hỏi tiếp.
“Đến từ tối qua”.
Tân Tranh bước tới, rót đầy tách trà của Tô Văn.
“Tên nhóc cháu tối qua đến sao không đến thẳng đây?”
Tô Văn cố ý lộ ra vẻ tức giận, giống như việc Tân Tranh đến Đông Hải không đến luôn Tô Viên đã phạm một lỗi lớn vậy.
“Muộn quá nên cháu không đến nữa”.
Tân Tranh mỉm cười, trong đầu hiện lên một ý nghĩ kỳ quái – nếu tối qua anh đến thẳng Tô Viên, Vương Mộng Nam vẫn sẽ đi theo bới lông tìm vết chứ?
Chắc chắn sẽ!
Ngay lập tức, trong lòng Tân Tranh có câu trả lời chắc chắn.
Theo anh thấy, Vương Mộng Nam dám làm ầm ĩ muốn hạ bệ Trương Bách Hùng, chắc chắn sẽ không bởi vì mình đến Tô Viên mà lùi bước.
“Cháu có chỗ ở ở Đông Hải?”, Tô Văn lại hỏi.
“Cháu không có, tối qua ở khách sạn”, Tân Tranh lắc đầu.
“Như này đi, chú có một căn phòng dành cho người nhà trong trường, cháu về sau có thể ở đó”.
Nghe thấy lời của Tân Tranh, Tô Văn nói: “Tên nhóc cháu cũng đừng từ chối, cũng đừng nói mấy lời khách sáo với chú, bằng không đừng coi chú là chú cháu nữa”.
“Vậy cháu cung kính không bằng tuân lệnh”, Tân Tranh dở khóc dở cười.
“Tiểu Tranh, hôm nay là ngày khai giảng, chú phải đi chủ trì cuộc họp”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!