Sau đó, đúng lúc Mã Bình xông đến cửa phòng bao, Hứa Bằng Phi mới hoàn hồn lại, hét lớn một tiếng, sau đó đứng lẻn trước tiẻn đuối theo Mã Bình.
Vù vù!
Bốn gã thanh niên khác đều là đàn em của Hứa Bằng Phi, thấy Hứa Bằng Phi đứng lên đuổi theo, lần lượt đều đấy cô em rót rượu bên cạnh sang một bên đế cùng Hứa Bằng Phi đuối theo Mã Bình.
ở cửa phòng bao, Mẵ Bình nghe thấy lời của Hứa Bằng Phi, sợ đến toàn thân run rầy, sau đó kéo mở cửa phòng bao, vụt người lao đến phòng bao 206.
“A!”
Trong hành lang không ít cô gái rót rượu và
nhân viên phục vụ nữ đang định đi vào, nhìn thấy Mã Bình xuất hiện với bộ dạng khắp người là máu, tất cả đều thét lên trốn sang một bên.
“Hôm nay, nếu mày có thế chạy thoát được, tao cùng họ với mày!“, Hứa Bằng Phi vừa đuổi theo phía sau vừa hét lớn.
“Phù… phù…”
Nghe thấy lời nói hống hách ngạo mạn của Hứa Bằng Phi, trong lòng Mã Bình không nổi giận chút nào, chí có một suy nghĩ: Chạy!
Lúc này, anh ta hận không thể bỏ chạy bằng hết sức lực, nhưng vì đầu bị thương, máu chảy quá nhiều, bước chân có chút không chản thực, cũng may thường ngày anh ta chăm chỉ rèn luyện, thế chất rất tốt, tạm thời không bị bọn họ đuổi kịp, nhưng không ngừng bị rút ngắn khoảng cách.
Mười mét, tám mét, năm mét, hai mét…
Khi một tên đàn em của Hứa Bằng Phi chí còn cách Mã Bình khoảng hai mét, Mã Bình đã đến cửa của phòng bao 206, mượn lực lao chạy đập mở cửa, sau đó anh ta ngã chúi đầu vào trong phòng.
“Ách…”
Trong phòng bao, bảy người bảo vệ đang chơi
vui vẻ hết mình, đột nhiên nhìn thấy Mã Bình xuất hiện với toàn thân đầy máu, tất cả đều ngấn người.
ừm?
Tân Tranh cũng nheo đôi mắt.
“Mẹ kiếp, mày còn chạy hả?”
Cùng lúc đó, tên đàn em đó của Hứa Bằng Phi cũng xông vào phòng bao, hoàn toàn coi đám người Tân Tranh là không khí, tiến lên một bước, dẳm chân lên đầu của Mã Bình.