“Chủ nhiệm Chu quá lời rồi”, Trương Bách Hùng bình thán đáp lại.
“Chủ tịch Trương, không biết ông có nghe nói đến chuyện ở Tô Thành không?”, Chu Chí Bình hỏi.
“Chuyện gì?”, Trương Bách Hùng giả ngu.
“Con trai tôi và con trai phó chủ tịch tỉnh Nam Tô – Giang Khai Huy bị người ta đánh”, giọng của Chu Chí Bình càng trở nên trầm trọng hơn.
Hôm qua, ông ta cùng một người lãnh đạo đi thị sát, tối hôm đó uống quá nhiều, điện thoại hết pin cũng không sạc, sáng dậy sạc điện xong mới nhận được điện thoại của vợ. Lúc này mới biết con mình bị người ta đạp vỡ trứng, cả đời này xác định phái làm thái giám.______________________________
Lúc đó, sau khi ông ta biết được chuyện này thì kinh hãi đến tỉnh ngủ, hơi men còn sót lại cùng sự mệt mỏi đều bay sạch.
Lúc sau, ông ta hỏi kỹ càng tình trạng vết thương của Chu Manh, đi thăm hỏi khắp các bệnh viện nổi tiếng trong nước xem có hy vọng trị được không, kết quả đáp án đều giống nhau: không thế chữa được!
Điều này khiến ông ta tức giận đến phát điên, sau đó thông qua các mối quan hệ mà biết được hung thủ cùng chuyện đã xảy ra. ông ta muốn khiến kẻ đánh con trai ông ta phải trá giá!
“Tôi vốn chỉ biết chuyện con trai Giang Khai Huy bị đánh, khi nhận được điện thoại của ông thì Văn Mặc mới nói cho tôi biết còn có con trai của ông”, Trương Bách Hùng có thể cảm nhận được Chu Chí Bình đang kìm nén sự tức giận cùng căm hận nhưng ông ấy không quan tâm.
“Chủ tịch Trương, nếu ông đã biết chuyện này thì tôi cũng nói thẳng”.
Chu Chí Bình bắt đầu vào đề, cũng không kìm nén cơn giận nữa: “Tôi chỉ có một đứa con trai, bây giờ nó bị người ta đánh thành thái giám rồi, ông thấy tôi có nên đứng ra vì nó không?”
“Chủ nhiệm Chu, đây là việc của ông, tôi không
có ý kiến”, Trương Bách Hùng đáp.
“Chủ tịch Trương, ông hẳn biết hung thủ đánh con trai tôi là ai chứ? Tên hắn là Tân Tranh, một bảo vệ ở đại học Đông Hải”.
Chu Chí Bình nói đến đây thì tạm dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Ngoài ra tôi còn nghe nói hắn hiện là vệ sĩ tư của con gái ông”.
“Chủ nhiệm Chu nắm tin tức nhanh thật đấy”, Trương Bách Hùng nói, cũng đã hiểu mục đích Chu Chí Bình gọi điện cho mình, ông ta muốn đòi người.
Quả nhiên, Chu Chí Bình không vòng vo nữa mà nói thắng: “Chủ tịch Trương, tôi cũng không giấu ông, tôi muốn tên đánh con trai tôi phải trả giá! Mong ông giao Tân Tranh cho tôi, coi như tôi nợ ông một ân tình, sau này ông cần tôi giúp thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, dẳu có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng tôi cũng không từ!”
“Chủ nhiệm Chu, vừa rồi tôi còn nói thông tin của ông khá nhanh nhạy, nhưng hiện tại xem ra cũng không tính là nhanh nhạy lắm”, Trương Bách Hùng hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Ý gì?”
“Tôi vừa nhận được thông tin, Giang Khai Huy quyết định không tìm Tân Tranh tính số nữa, mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt, ông chắc chắn ông vẫn muốn làm như vậy?”, Trương Bách Hùng nói ra nguyên nhân trước, sau đó lại hỏi.
“Cái…cái gì? Phó chủ tịch Giang lại có thế không ra mặt cho con trai ông ấy?”, ở đầu dây bên kia, Chu Chí Bình bị làm cho kinh ngạc.
“Thông tin mà tôi nhận được là như vậy, hơn nữa độ chính xác của nó hẳn là không có vấn đề gì”.
Trương Bách Hùng nói xong, đột nhiên thay đổi đề tài câu chuyện, trong lời nói đầy sự ngang ngược của người đứng đầu thế giới ngầm Đông Hải: