“ừm… Thì… ở một số quốc gia, khi người ta muốn cảm ơn thì sẽ làm vậy. Vừa rồi tôi quá kích động nên mới dùng cách này để cảm ơn anh”, Trương Hân Như lúng túng, bỗng một ý nghĩ chợt lóe lên, cô cũng theo đó mà giải thích.
“Nước ngoài còn có kiểu xã giao này? Tôi chỉ nhớ người ta có kiểu áp má thôi”, Tân Tranh nghi ngờ mà nhìn Trương Hân Như.
“Đấy là anh không biết!”
Tim Trương Hân Như đập thình thịch nhưng mặt ngoài vẫn vờ bình tĩnh như thế bản thân đang nói thật vậy.
“Nước nào?”
“Lúc trước tôi xem phim thì thấy, cụ thế là nước nào thì không nhớ”.
Trương Hân Như ra vẻ cợt nhả nhìn Tân Tranh, nói: “Đừng nói anh cho rằng tôi chủ động hiến thân
đỉ hôn anh đẩy nhớ? Nụ hôn đầu của chị đây đến giờ vân còn đấy”.
li
»
Tân Tranh cạn lời.
“Đinh…”
Đúng lúc này tiếng chuông vang lên, thang máy chợt dừng, lại có người tiến vào.
“Trương Hân Như ơi là Trương Hân Như, sao mày lại như thê’hả? Con gái phải rụt rè, mày hiểu không? May mà mày thông minh nếu không thì ngại với mất mặt chết mất!”
Thấy có người tiến vào, sự căng thẳng cùng bất an trong lòng Trương Hân Như biến mất, cô ảm thầm trách bản thân không kìm nén được tình cảm của mình.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng tổng thống ở khách sạn.
“Đại ca, tôi cám thấy Tân Tranh không nói thật với chúng ta”, Chu Văn Mặc do dự một chút rồi nói ra suy nghĩ của bán thân.
“Mỗi người đều có bí mật. Cậu ta cũng không phải anh em chí cốt với chúng ta, sao có thể nói cho chúng ta tất cả được?”
Chu Văn Mặc nghẹn họng.
Trương Cổ lại chợt nghĩ đến gì đó, hỏi: “Bố nuôi, bố nói xem liệu anh ta có thật là người nhà họ Tân ở phía Bắc không? Nếu không sao nhà họ Giang lại có thế ngậm bồ hòn làm ngọt được? Hơn nữa, anh ta còn nói Giang Khai Huy tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào việc chúng ta thâu tóm Nam Tô”.
“Bố cũng từng nghi ngờ nhưng nghĩ lại thì không thế nào”.
Trương Bách Hùng lắc đầu, nói: “Hân Như từng nói mẹ Tân Tranh quen biết với mẹ Diệu Y, hơn nữa họ còn là chị em thân thiết. Bố nghĩ nhà họ Giang không truy cứu rất có khả năng là vì Tô Văn ra mặt nhờ ông cụ Tô bảo vệ Tân Tranh. Giang Khai Huy vì lo cho con đường chính trị của mình, không muốn trờ mặt với nhà họ Tô nên tạm thời nhân nhịn”.
“Cạch…”
Trương Bách Hùng vừa dứt lời thì di động của ông ấy đột nhiên rung lẽn.
Ông ấy cầm lên xem thì phát hiện ra là một số lạ thuộc vùng Đông Hải.
Vi thê’ ông ấy bấm nút tắt.
“Cạch…”
Nhưng…
Ngay sau đó, di động lại lần nữa rung lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!