“Không được, nó quá quý giá”.
Trương Bách Hùng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, việc còn lại tôi sẽ xử lý. Sau khi nắm được quyền kiểm soát Nam Tô, một nửa số tiền kiếm đươc sẽ chia cho câu Tân”.
“Tôi không muốn dây máu ăn phần chuyện này. Nếu chủ tịch Trương thật sự muốn đưa tiền cho tôi, vậy hãy đợi khi em gái tôi khởi nghiệp, hỗ trợ em ấy một chút là được”, Tân Tranh cân nhắc rồi đáp.
Trần Tĩnh hiện đã được Tô Nho Lâm nhận làm đệ tử cuối cùng, trong bốn năm tới phải theo Tô Văn học hỏi trước, anh muốn cô vừa học tập vừa đầu tư kinh doanh, như vậy có thế kết hợp lý thuyết và thực tiên, tiến bộ sẽ càng nhanh hơn một chút.
“Được”.
Trương Bách Hùng lập tức gật đầu, sau đó lưỡng lự hỏi: “Cậu Tân, có một vấn đề tôi không biết có nẻn hỏi hay không”.
“Chủ tịch Trương cứ hỏi”, Tân Tranh đáp.
“Dương Sách và đám thuộc hạ nòng cốt của hắn đều đã chểt, tiếp theo chúng ta phải tiếp quản địa bàn Nam Tô, vấn đề này không lớn nhưng muốn tiếp nhận công việc kinh doanh dưới trướng Dương Sách có chút rắc rối, phía sau Dương Sách có Giang Khai Huy chống lưng…”, Trương Bách Hùng suy tư.
“Chủ tịch Trương yên tâm, Giang Khai Huy tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện này”.
Tân Tranh cắt ngang lời nói của Trương Bách
Hùng, giọng điệu vẩn thản nhiên như cũ, nhưng rơi vào tai Trương Bách Hùng, Chu Văn Mặc và Trương CỔ lại như tiếng sấm rền.
‘Tại sao?”
Trương cổ gần như buột miệng thốt lên, hắn không chỉ muốn hỏi tại sao Giang Khai Huy lại không nhúng tay vào việc này, mà sâu hơn nữa là lý do ông ta không truy cứu và báo thù anh.
“Anh ấy nói Giang Khai Huy sợ bị mình giết chết!” Trương Hân Như chen miệng.
“ừm…”
Ba người Trương Bách Hùng, Chu Văn Mặc, Trương Cổ đều ngỡ ngàng, bọn họ thực sự rất muốn biết Tân Tranh phải có sức mạnh lớn thế nào mới dám giết Giang Khai Huy đây?
“Không… khỏng lẽ cậu ta tới từ nhà họ Tân của phương Bắc?”
Giây tiếp theo, ý nghĩ này gần như đồng thời xuất hiện trong đầu ba người Trương Bách Hùng.
“Đừng nghe lời Trương Hân Như nói, Giang Khai Huy không tìm tôỉ tính số cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện sau đó là vì bị ông cụ Tô nhắc nhở”, Tân Tranh cười khổ, nửa thật nửa giả nói.
“Giang Khai Huy sắp thăng chức, thời khắc mấu chốt này quả thực không dễ dàng gì gây thêm phiền phức”.
Trương Bách Hùng gật đầu, sau đó đáp: “Không có Giang Khai Huy thì chí còn lại người phụ nữ Gia Cát Minh Nguyệt kia thôi, sự việc liền dề làm”.
Tân Tranh trầm mặc không nói.
Như đã nói, anh tặng lại quyền lên tiếng trong thế giới ngầm Nam Tô quả thực là thuận nước đẩy thuyền, về phần ông ta tiếp nhận món quà này như thế nào, đó không phải là điều anh cần quan tâm nữa.
Sau đó, Trương Bách Hùng lại cùng Tân Tranh tán gẫu thêm vài câu, vốn muốn mời anh cùng ăn trưa nhưng lại bị Trương Hân Như dùng lời lẽ chính đáng từ chối với lý do: cô muốn cùng Tân Tranh ra ngoài chơi.
“Anh à, tôi quên nói với anh một chuyện”.
Sau khi Trương Hân Như và Tân Tranh bước vào thang máy, phát hiện bên trong không có ai, nét mặt cô liền có chút cố quái, vừa căng thẳng vừa ngại ngùng.
“Cái gì?”
Tân Tranh kinh ngạc nhìn Trương Hân Như.