Ánh bình minh chiếu rọi gương mặt của Giang Khai Huy, khiến mọi người đều có thể nhìn rõ ràng vẻ mặt của ông ta.
Giờ phút này, vẻ mặt của ông ta không còn nét oai phong của nhân vật hàng đầu trong giới quan chức Tô Nam, cũng không còn nổi phẫn nộ vì con trai mình bị đánh tới tàn phế nữa, mà chỉ còn sót lại sự bất an.
Không sai…
Là bất an!
Giống như một học sinh mắc lỗi phải đến văn phòng gặp giáo viên vậy!
“Đây… đây là tình huống gì?”
Trương Hân Như phát giác được sự khác thường của Giang Khai Huy, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Phan Dung cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không lên tiếng.
Cô ta đang đợi, đợi chờ đáp án sắp được hé lộ!
“Cậu Tân!”
Giây tiếp theo, Giang Khai Huy người còn chưa tới, giọng nói đã đến trước, ông ta vừa chạy vừa vẫy tay ra hiệu với Tân Tranh, cảm giác đó giống như lo lắng anh sẽ phớt lờ ông ta, trực tiếp rời đi.
Dứt lời Giang Khai Huy cũng đẩy nhanh tốc độ.
Mười mét, năm mét, một mét…
Cuối cùng, ông ta cũng chạy tới được trước mặt Tân Tranh.
Vì nguyên do quanh năm không vận động, cơ thể ông ta cũng trở nên hư nhược, chạy quãng đường ngắn chưa đầy 100 mét liền thở hổn hển như
bò.
“Hộc… hộc… cậu Tân, tôi đến đây đế thay mặt con trai tôi xin lỗi cậu!”
Giang Khai Huy liên tiếp hít thở sâu hai hơi để ổn định lại tiết tấu nhịp thở, sau đó hơi khom lưng, chắp tay với Tân Tranh, thái độ thành khẩn nói: “Mong cậu rộng lượng, không so đo với đứa nhỏ thiến cận đó!”
Lời nói này vang lên, Giang Khai Huy đã từ bỏ niềm kiêu hãnh và tôn nghiêm thuộc về nhân vật tinh anh trong giới chính trị Nam Tô cũng như trụ cột của nhà họ Giang, hoàn toàn cúi mình, giống như đang dùng cách thức này đế diễn đạt thành ý, càng giống như dùng phương thức này đế nhận sai!
“Vù…”
Bên tai văng vắng từng chữ Giang Khai Huy nói, lại nhìn dáng vẻ khom lưng uốn gối kia ông ta, cảm nhận được sự chân thành và hoảng loạn trong những lời này, bất luận là Trương Hân Như hay Trần Tĩnh và Phan Dung đều sững sờ.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới, Giang Khai Huy tới để xin lồi Tân Tranh!
Tô Diệu Y tương đối bình tĩnh, cô biết chắc hẳn ông nội mình đã tiết lộ thân phận của Tân Tranh
cho Giang Khai Huy, nếu không ông ta cũng sẽ không bao giờ làm như vậy!
Tân Tranh cũng hiểu điểm này, anh nhìn dáng vẻ tràn đầy thành khấn pha lẫn bất an của Giang Khai Huy, hỏi: “ông đã biết ngọn nguồn sự việc chưa?”
“Tôi biết”.