“Phù”.
Giang Khai Huy thở ra một hơi rồi lau mồ hôi trên trán.
Sau đó, ông ta nhớ đến Giang Đào không những suýt nữa khiến nhà họ Giang bị diệt vong lại còn nói dối liên tục khiến ông ta không có cơ hội để bù đắp sai lầm, nhất thời lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Ông ta cất điện thoại đi, xây xấm mặt mày, tức giận bừng bừng đi vào phòng bệnh.
“Lão già nhà họ Tô muốn bảo vệ tên khốn kiếp đáng bị băm vằm đó ư?”
Trong phòng bệnh, Diêu Cầm nhìn thấy Giang Khai Huy mặt hằm hằm đi vào thì cho rằng ông ta bị từ chối.
“Thật không biết kiếp trước tao tạo nghiệt gì mà kiếp này lại sinh ra một đứa rác rưởi được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều như mày!”
Giang Khai Huy không để ý đến Diêu Câm mà hung hăng chửi Giang Đào một trận.
“Bố, bố… làm sao vậy?”
Trông Giang Khai Huy giận giữ, Giang Đào vừa ấm ức vừa sợ hãi.
Ấm ức là vì anh ta thành thế này rồi mà còn bị mắng!
Sợ hãi là vì anh ta lo lắng Giang Khai Huy đã biết hết sự thật.
“Giang Khai Huy, ông phát điên cái gì đấy?”
Cùng lúc đó, Diêu Cầm tức đến đứng bật dậy, chỉ vào Giang Khai Huy mà nói.
“Bà im miệng cho tôi!”
Giang Khai Huy tức giận trừng Diêu ơâm, sau đó lại nhìn Giang Đào, nói: “Mày còn không biết xấu hổ mà hỏi tao làm sao à? Bản thân mày đã làm gì, mày còn không biết sao?
“Giang Khai Huy, cho dù lão già nhà họ Tô
muốn bảo vệ tên khốn kiếp kia thì thế nào? Lẽ nào chúng ta không thể đứng ra vì Tiếu Đào chắc? Tôi không tin nhà họ Giang chúng ta quyết tâm khiến tên khốn kiếp đó phải trả giá thì nhà họ Tô còn bảo vệ được hắn!”
Diêu Cầm cũng điên tiết, bà ta hét lên, giọng nói bén nhọn: “Còn nữa, Giang Khai Huy, tôi nói cho ông biết, ông bị Tô Nho Lâm từ chối thì cũng đừng có giận cá chém thớt lên người mẹ con tôi! Con trai ông thành ra thế này rồi, ông tức giận với chúng tôi thì được tích sự gì? Điều này chỉ chứng tỏ ông là tên vô dụng, yếu hèn mà thôi!”
“Bốp…”
Đáp lại lời Diêu Cầm là một âm thanh vang dội.
Giang Khai Huy tức giận đùng đùng, vung tay cho Diêu Cầm một cái tát khiến bà ta ngã ra đất.
Trông thấy vậy, Giang Đào sững sờ.
Anh ta trợn trừng mẳt, không thể tin được mà nhìn Giang Khai Huy!
Anh ta nghĩ rằng kế cả Giang Khai Huy đã biết chân tướng sự việc thì cũng không cần phải trút giận lẽn người mình và mẹ, càng không nên đánh
mẹ anh ta!
Dù sao cũng chỉ là một tên bảo vệ mà thôi!
Một tên bảo vệ sống dưới đáy của xã hội!
Cho dù nhà họ Tô tạm thời bảo vệ hắn thì thế nào?
Đến Giang Đào còn không hiểu nổi huống chi là
Diêu Cầm?
Dưới ánh đèn, cú tát của Giang Khai Huy khiến Diêu Cầm ngây ngẩn!
Bà ta như thế mới ngày đầu quen biết Giang Khai Huy, nhìn ông ta với ánh mắt xa lạ.
“Ông… Ồng đánh tôi?”
Diêu Cầm ngơ ngác nhìn một lúc rồi nói, giọng điệu tràn ngập vẻ khó tin: “Con trai ông bị người ta đánh gãy chân, nửa đời sau phải ngồi xe lăn, ông không đứng ra vì nó thì thôi lại còn đánh tôi?”
“Giang Khai Huy, tôi liều mạng với ông!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!