“Người ngồi đối diện tôi là cảnh sát, các ông chắc chắn muốn ra tay?”
Không đợi mấy tên lực lưỡng xung quanh ra tay, Tân Tranh chỉ vào chỗ mà Vương Mộng Nam đang ngồi nói.
Trước đó, vẻ mặt vui vẻ trên nồi đau của người khác của Vương Mộng Nam đã bị Tân Tranh thấy rõ ràng, anh biết Vương Mộng Nam muốn xem kịch, đồng thời nắm đằng chuôi anh, anh đâu thế để Vương Mộng Nam như ý?
“Cánh sát thì làm sao? Dám lo chuyện bao đồng, tao tìm người lột đồng phục cảnh sát của cô ta!”, Hoàng Giai Vỹ đứng bên cạnh Lương Bác nói với khí thế bừng bừng.
Trước đó, gã bắt chuyện với Vương Mộng Nam liền bị răn dạy, ôm một bụng lửa giận, nhưng vì phát hiện Tân Tranh không nổi nóng, lúc này thấy Tân Tranh mang Vương Mộng Nam ra uy hiếp đám người bọn họ, lập tức không nhịn được!
“Cảnh sát Vương, tùy tiện mọc ra một người thì đã đe dọa muốn lột đồng phục cảnh sát của cô, chỉ với cô, còn muốn lật đổ Trương Bách Hùng?”
Tân Tranh nghe thấy lời của Hoàng Giai Vỹ, anh cười nói, còn cố ý nói rất lớn.
Lật đổ Trương Bách Hùng?
Hoàng Giai Vỹ ngạc nhiên nghe thấy lời của Tân Tranh, cũng phải ngấn người, cảm giác giống như nghe thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi nhất trên đời.
“Ách…”
Cùng lúc đó, bảy gã thanh niên phía sau Lương Bác cũng trô’ mắt.
Tuy bọn họ không quen biết Trương Bách Hùng, nhưng tên của người, bóng của cây!
Bọn họ đều biết rất rõ, ở Đông Hải, ba chữ Trương Bách Hùng đại diện cho điều gì.
Thậm chí, ngay cả Lương Bác cũng ngạc nhiên!
Ngay cả bọn họ cũng trố mắt, huống hồ là đám người đi theo Trương Bách Hùng kiếm ăn như Vương Hổ.
Phút chốc, những gã đàn ông lực lưỡng vốn muốn ra tay với Tân Tranh, giống như bị thi triển ma pháp, lần lượt đứng im tại chỗ, toàn thân cứng đờ, mở to đôi mắt, nhìn Tân Tranh với vẻ mặt không dám tin.
Kể cả Vương Hổ!
Bởi vì bọn họ đều không tin, một cảnh sát nhỏ bé dám gây chuyện với Trương Bách Hùng!
“Anh muốn lột đồng phục cánh sát của ai?”
Dường như để đáp lại bọn họ, một giọng nói tức giận vang lên.
Vương Mộng Nam đi đến với vẻ mặt tức giận!
Vù!
Vừa dứt lời, hai tay của Vương Mộng Nam đưa ra, năm ngón tay hình móng vuốt tóm lấy cổ của hai tên lực lưỡng, tóm lên giống như chim ưng tóm con gà con.
Sự việc bất ngờ xảy ra khiến vẻ mặt của hai gã lực lưỡng đầy kinh hãi, toàn thân cứng đờ, đến nồi quên mất phản kháng.
Soạt!
Lập tức, không đợi hai gã lực lưỡng giãy dụa, hai tay Vương Mộng Nam ném bọn họ ra ngoài, giống như vứt rác, vứt hai gã sang một bên.
“Ách…”
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, bao gồm Vương Hổ và Lương Bác, để tỏ vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Duy chì có vẻ mặt của Tân Tranh vẫn bình tĩnh.
Tuy anh chưa từng giao đấu với Vương Mộng Nam, nhưng cũng nhìn ra, Vương Mộng Nam là cao thủ vật lộn quyết liệt, chắc chắn là người xuất sắc trong giới cảnh sát.
“Anh muốn lột đồng phục cảnh sát của tôi?”
Sau khi Vương Mộng Nam bá đạo ném hai gã lực lưỡng đi, tiến lên hai bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Giai Vỹ, lạnh lùng hỏi.
Tuy trong lòng cô ta biết, Tân Tranh đang cố ý khiến cô ta ra mặt, nhưng cô ta thực sự không chịu nổi lời của Hoàng Giai Vỹ.
Với cỏ ta, câu nói đó không những sỉ nhục cô ta, mà còn sỉ nhục tất cả cảnh sát!
“Tôi… tôi…”