Ngay sau đó, họ nhìn thấy một xác chết mắc kẹt trên cửa sổ, sọ đầu nát lìa, cảnh tượng vô cùng thảm thương.
Sau đó, họ đi thẳng đến cửa của tòa nhà văn phòng, lại bắt gặp vài thi thể, hiện trạng cũng giống vậy.
Sau đó…
Tâng một, tầng hai, tầng ba, Trương Bách Hùng dẫn theo đám người đến văn phòng tổng giám đốc, sau khi nhìn thấy cái chết thảm khốc của Dương Sách, tất cả mọi người đều im lặng, trong đó có cả Trương Bách Hùng.
Một luồng chấn động từ sâu trong linh hồn, tràn đầy trong lòng mỗi người!
“Tổng cộng ba mươi chín người, ngoại trừ Dương Sách ra thì những người khác đều bị súng bắn bế đầu”.
Chu Văn Mặc chấn động mở miệng nói, ông ta là một người chú trọng tiểu tiết, không những âm thầm đếm số người, mà còn quan sát dáng vẻ của mỗi thi thể.
“Đây thật sự là một mình Tân Tranh làm sao?”
Trương Trung luôn trầm mặt ít nói cũng không nhịn được mở miệng, lần đầu tiên gặp Tân Tranh, anh ta có thể cảm nhận được Tân Tranh rất mạnh, nhưng mạnh đến trình độ nào thì trong lòng không rõ.
Mà lúc này lý trí nói cho anh ta biết, nếu như tất cả những thứ này đều do Tân Tranh làm, vậy thì anh ta không có tư cách so sánh với Tân Tranh, giống
như sự chênh lệch giữa người khổng lồ và đứa trẻ con!