Nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Giang Đào, lông mày Tỏ Diệu Y càng nhíu chặt hơn, trên mặt không chút hoảng sợ nào ngược lại còn lạnh lùng nhìn anh ta.
“Trả lời tôi!”
Giang Đào đột nhiên đứng dậy, gầm lên một tiếng khiến Phan Dung cũng phải hoảng sợ.
Thấy một màn này, Trần Tĩnh không nói hai lời, trực tiếp đứng dậy chắn trước người Tô Diệu Y, sắc mặt bình tĩnh nhìn Giang Đào nói: “Mời cậu rời khỏi đây!”
“Một người con gái thôn dã như cô cũng dám lên mặt với tôi sao?”
Giang Đào thấy thế, lập tức cười
lạnh một tiếng, giơ tay phải lên tính tát Trần Tĩnh.
“Giang Đào, tôi cảnh cáo cậu, đừng có gây sự!”
Mắt thấy Giang Đào muốn động thủ, Tô Diệu Y liền đứng dậy, tiến lên phía trước mấy bước, sóng vai với Trần Tĩnh, lạnh giọng cảnh cáo.
Hmm!
Bên tai vang lên giọng nói của Tô Diệu Y, cảm nhận được cô ta đang tức giận, sự bực dọc của Giang Đào cũng tiêu tan đi một chút, khôi phục lại vài phần lý trí.
“Giang thiếu!”
Chu Manh nhân cơ hội này, vội
vàng tiến lên, giữ chặt Giang Đào lại, sợ anh ta sẽ xuống tay.
“Hừ!”
Giang Đào bị Chu Manh giữ lại, nhất thời tỉnh táo hơn nhiều, anh ta hít sâu một hơi, châm chọc nhìn Tô Diệu Y nói: “Cậu đang đợi tên bảo vệ thấp hèn kia đấy à? Hừ, tôi nói cho cậu biết, không cần đợi, hắn ta sẽ không trở về nữa đâu! ồ, nếu mấy người vẫn còn nhớ hắn thì có thể đến nhà tang lễ nhìn tro cốt!”
Nghe được lời này của Giang Đào, bất luận là Tô Diệu Y hay Trần Tĩnh, thậm chí cả Phan Dung đều rất kinh ngạc.
Bởi lo lắng cho an nguy của Tân Tranh và Trương Hân Như, hai người
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!