Bọn họ là đám công tử quần là áo lụa, tuy bình thường cũng chơi đùa kha khá người, nhưng lại không dám giết người, cùng lắm chỉ là nghĩtới việc đó trong lúc tức giận mà thôi.
“Đó… Đó không phải là tên khốn làm bảo vệ đó ư?”
Nối khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, Trương Chấn Nam xuyên qua bức tường thủy tinh trong suốt, có thể thấy Tân Tranh dẫn theo Tô Diệu Y, Trương Hân Như, Trần Tĩnh và Phan Dung bốn người cùng vào quán bar.
Soạt!
Ngay sau đó, bốn người Giang Đào cùng quay đầu lại nhìn.
“Ha, đúng là đường lên thiên đàng không đi, địa ngục không cửa vẫn xông vào!”
Thấy Tân Tranh dẫn theo bốn người họ vào quán bar, Giang Đào cười lạnh một tiếng, sau đó đến trực
tiếp bấm số điện thoại của Dương Sách ngay trước mặt bốn người Chu Manh.
“Anh, tên khốn đó vừa mới rời khỏi nhà họ Tô…”
Điện thoại vừa được kết nối, Giang Đào đã vội vàng lên tiếng, giọng đầy hào hứng, cảm giác như hận không thể bằm thây Tân Tranh ra cho chó ăn!
Nhưng mà…
Giang Đào còn chưa nói cho hết lời thì Dương Sách đã cười ngắt ngang: “Tiểu Đào hả, anh biết rồi”.
“Biết rồi?”, Giang Đào sửng sốt.
“Màn đêm của Nam Tô thuộc về
quyền quản lý của anh, nếu chỉ có từng đó mà anh cũng không làm được thì còn quyền hành gì đáng nói?”, Dương Sách đầy khí thế, nghiêm mặt nói: “Tiểu Đào, chuyện tiếp theo cậu không cần phải quan tâm đến nữa. Nếu cậu có hứng thú muốn tự tay làm thịt con cá đó thì chờ anh bắt sống nó về sẽ gọi cho cậu, nếu cậu không muốn thì anh trực tiếp cho người làm thịt nó”.
“Anh, anh để người khác làm đi, có kết quả rồi báo cho tôi một tiếng là được”, Giang Đào nghĩ nghĩ rồi quyết định không đích thân ra tay.