Vài phút sau, Giang Đào cùng bốn người Chu Manh cùng xuống phòng bao.
“Các cô về khách sạn trước đi”.
Chu Manh vừa mời vào đến phòng bao thì đã dùng giọng không được bàn cãi nói với hai cô gái kia.
“Được”.
Hai cô gái nghe thế thì tái mặt, nhìn về phía Trương Chấn Nam và Phan Ngạn Long với ánh mắt cầu cứu, thấy họ lắc đầu thì buồn bã ủ rũ đáp lời, sau đó cầm lấy túi xách của mình rời khỏi phòng.
“Anh Giang, anh sợ Tô Diệu Y đến đây thấy hai người họ sẽ không vui hả?”
Sau khi hai cô gái kia rời đi, Chu Manh mở một chai rượu đỏ đắt tiền ra rót cho Giang Đào nửa ly, hỏi thử.
“Tô Diệu Y không đến”.
Mặt Giang Đào không chút thay đổi cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó mới trầm giọng nói: ‘Tôi cũng không giấu các cậu làm gì, tôi cầu hôn thất bại rồi”.
Soạt!
Ngạc nhiên bởi lời nói của Giang Đào, sắc mặt của bốn người Chu Manh cũng hoàn toàn thay đổi!
Nên biết rằng bọn họ muốn chúc mừng Giang Đào nên mới đặt phòng bao này, kết quả Giang Đào lại nói cho ho biết anh ta cầu hôn thất bai…
Lần này thì ngượng rồi!
“Tô Diệu Y đúng là có mắt không tròng mà!”