“Reng reng reng~”
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn thẩm vấn vang lên, tiếng chuông chói tai đến lạ.
“Alo”
Vương Mộng Nam nghe điện thoại, ngữ khí không mấy vui vẻ trả lời.
“Mộng Nam, Chu Văn Mặc, phó chủ tịch tập đoàn Bách Hùng, vừa gửi biên bản về vụ bắt cóc trên đường sắt cao tốc qua. Bên cô đừng bận tâm đến chuyện này nữa, để Tân Tranh kia đi đi”, đội trưởng Châu đưa ra chỉ thị.
“Đội trưởng Châu…”, Vương Mộng Nam muốn nói điều gì đó.
“Đừng nhiều lời, đây là mệnh lệnh!”, đội trưởng Châu ngắt lời Vương Mộng Nam.
“Rõ!”
Vương Mộng Nam cắn răng, cuối cùng vẫn phải quyết định phục tùng mệnh lệnh, nhưng cô ta vẫn không cam lòng, nhìn chẳm chằm vào Tân Tranh: “Đừng tưởng có Trương Bách Hùng bảo kê thì anh có thế không sao. Tôi nói cho anh biết, tòi nhắm anh rồi đấy, tốt nhất đừng đế tôi nắm được chứng cứ phạm tội của anh, bằng không tôi cam đoan sẽ đưa anh vào nhà giam! Còn nữa, thân phận của anh có lẽ đối với người khác thực sự thần bí nhưng ở chỗ tôi, không có gì là không thể!”
“Buzz~”
Vương Mộng Nam vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại lại nhìn dãy số hiển thị người gọi, Vương Mộng Nam cố ý trừng mắt nhìn Tân Tranh, như muốn nói, tôi nói được thì sẽ làm được!
Tân Tranh dở khóc dở cười, anh tự nhận mình gặp qua không ít phụ nữ, nhưng người cố chấp giống như Vương Mộng Nam thì quả thực là lần đầu.
Đồng thời anh cũng có chút tò mò, Vương Mộng Nam và Trương Bách Hùng có thâm thù đại hận gì, vì sao nhất quyết muốn hạ bệ Trương Bách Hùng đến vậy?
“Điều tra được chưa?”
Vương Mộng Nam nhấn nút trả lời, ánh mắt không rời khỏi Tân Tranh, ý muốn nhìn ra được điều gì đó qua sự thay đổi trong biểu cảm của Tân Tranh.
“Không có”.
Ngay sau đó, một giọng nói truyền ra từ ống nghe, giọng nói tràn đầy sự trầm ổn: “Mộng Nam, độ bảo mật của hồ sơ bên kia thuộc cấp cao nhất, ngoại trừ một sô’ thủ trưởng thì những người khác không có quyền điều tra!”
“Anh… anh nói cái gì?”
Vương Mộng Nam dường như nghe thấy được điều khó tin nhất trên đời, đồng tử của cô ta lập tức mở to, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Mỹ nữ cánh sát, tạm biệt!”
Như để đáp lại Vương Mộng Nam, Tân Tranh vờ làm ra động tác chào, sau đó nghênh ngang đi ra khỏi phòng thấm vấn.
II II
Vương Mộng Nam nắm lấy microphone nhìn Tân Tranh rời đi, vẫn không nhúc nhích, tựa như một bức tượng điêu khắc!
Không biết là sợ hãi trước kết quả điều tra, hay là vì lệnh của đội trưởng Châu, Vương Mộng Nam không đuổi theo mà tùy ý để Tân Tranh rời đi.
“Thực ngại quá, cậu Tân, Trương tổng có chuyện quan trọng cần phải xử lý, không thể rời đi được cho nên phái tôi đến đây, đế cậu đợi lâu rồi”.
Chu Văn Mặc đứng trước cửa văn phòng của đội cảnh sát hình sự, nhìn thấy Tân Tranh đeo balo bước ra, liền vội vàng đi tới chào hỏi rồi nói xin lỗi.
“Cảm ơn”.
Tân Tranh mỉm cười, anh biết chính mình có thế nhanh chóng thoát khỏi Vương Mộng Nam như vậy hơn phân nửa là nhờ lời đánh tiếng cùng duyên cơ với Chu Văn Mặc.
“Người nên cảm ơn là chúng tôi mới phải”.
Chu Văn Mặc lắc đầu rồi nói: “Cậu Tân, hẳn là cậu chưa ăn cơm nhỉ? Nếu không phiền, tôi có thể mời cậu ăn một bữa không?”
“Không cần đâu, tôi còn có việc khác rồi”, Tân Tranh lắc lắc đầu nói.
Chuyện tới nước này, Tân Tranh có thể khẳng định Trương Bách Hùng tuy là một phú hào, nhưng tuyệt đối không “sạch sẽ”, nếu không Vương Mộng Nam đã không cô’ ý điều tra ông ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!