Ông ta không thể nào trở thành bạn thực sự với Tân Tranh ngay lập tức, càng không thể nào trở thành tri kỷ chân thành!
Ông ta đã cảm thấy rất hài lòng với kết quả của ngày hôm nay rồi.
“Nhất định tôi sẽ đến”.
Tân Tranh gật đầu, anh không những có ấn tượng tốt với Trương Bách Hùng, mà còn đạt được thỏa thuận hợp tác, sau này chắc chắn sẽ qua lại không ít.
Trương Bách Hùng nghe thấy câu trả lời của Tân Tranh, nở nụ cười vui vẻ, sau đó tạm biệt Tân Tranh, rời khỏi bãi biển dưới sự bảo vệ của Trương Trung.
“Ra đi”.
Mắt tiễn Trương Bách Hùng rời đi, Tân Tranh chuyển ánh mắt sang cái cây lớn phía sau đá nham, nhìn thấy rõ ràng trên mặt đất hiện ra một cái bóng.
Rắc rắc!
Phía sau cây lớn, Phan Dung vốn đang trong cơn chấn hãi cực độ, ngạc nhiên nghe thấy lời của Tân Tranh, trong
lòng bỗng chấn động!
Hiển nhiên, nằm mơ cô ta cũng không ngờ, Tân Tranh lại phát hiện ra cô ta!
“Anh… làm sao anh phát hiện ra tôi?”
Trong lòng Phan Dung hơi hoảng loạn, sau đó phát hiện cái bóng của mình, lập tức hiểu ra nguyên do trong đó.
Phan Dung do dự, cứng đầu, đi ra từ phía sau cái cây.
ừm?
Nhìn thấy Phan Dung, Tân Tranh nhướn nhẹ lông mày.
Sau khi anh và Trương Bách Hùng đến chỗ đá nham, anh đã phát giác được có người ở phía sau cái cây, vẫn luôn phân tâm để ý, nhưng cuối cùng
không phát giác được sát khí, vì vậy, sau khi Trương Bách Hùng rời đi, mới bảo đối phương xuất hiện.
Anh không ngờ, người trốn sau cái cây lớn là Phan Dung.
Dưới ánh hoàng hôn, hai người Tân Tranh và Phan Dung đứng nhìn nhau.
Vẻ mặt của Phan Dung thôn ra, hoàn toàn chưa định thần lại từ trong cơn chấn hãi vừa nãy.
Còn Tân Tranh suy tư nhìn Phan Dung.
“Tôi… tôi không cố ý nghe trộm cuộc nói chuyện của hai người…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!