Trương Bách Hùng khoát tay áo, sau đó ngữ khí lãnh đạm nói: “Nếu đã có người ‘tặng lễ’ cho chúng ta thì chúng ta cũng nên ‘đáp lề’ thôi”.
“Không đáp lại là không phải phép, mong đại ca yên tâm, chờ người điều tra được rõ ràng, tôi sẽ sắp xếp người trả lại cho chúng một phần đại lễ”, Chu Văn Mặc nghe vậy, trong ánh mắt cũng hiện lên một tia sắc lạnh, lạnh lùng đáp lời.
“ừm!”
Trương Bách Hùng gật đầu, lại làm một chỉ thị: “Mặt khác chú tự mình đi một chuyến đến đồn cảnh sát, phối hợp với cảnh sát lấy lời khai, tiện thể cảm tạ Tân Tranh một chút, bất luận đối phương có muốn nhận hay không, lễ tiết vần phải làm”.
“Tôi hiểu rồi!”
Chu Văn Mặc cung kính nhận lệnh sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Trương Bách Hùng lại châm điếu hồng song hỉ, nhẹ nhàng hút, trong đầu thoáng hiện lên hết thảy về Tân Tranh.
Cùng lúc đó, trong đồn cảnh sát hình sự quận Hồng Giang, Đông Hải.
Tân Tranh bị lấy mất balo, sau đó lại bị đưa đi thẩm vấn.
“Mỹ nữ cảnh sát, lấy lời khai hẳn không cần phải vào phòng xét xử chứ?”
Tân Tranh tiến vào trong phòng xét xử, nhìn ngọn đèn sợi đốt công suất cao cùng chiếc ghế hổ bên dưới, quay đầu lại, cau mày hỏi Vương Mạnh Nam đang ở phía sau.
Bùm!
Trá lời Tân Tranh là một âm thanh giòn vang, cửa phòng xét xử đóng sầm lại.
“Xem bộ dạng có vẻ anh cũng thường xuyên đến đồn cảnh sát, biết rất rõ cách bố trí trong đồn nhỉ?”
Mặt Vương Mộng Nam lạnh như băng, sau đó lạnh giọng nói: “Nếu đã biết là thẩm vấn rồi thì thành thật ngồi ở kia, tôi hỏi gì anh trả lời nấy”.
“Cô chắc chắn không nhầm chứ?”
Tân Tranh khẽ nhíu mày nói: “Bởi sự thất trách của cảnh sát mấy người mà cô Trương thiếu chút nữa bị hung thủ bắt cóc, tôi đúng lúc ngăn cản được mà lại bị bắt đi thẩm vấn sao?”
“Tôi bảo anh ngồi vào chồ kia, đâu ra nhiều lời thừa thãi như vậy?”
Nghe được lời này của Tân Tranh, Vương Mộng Nam bất giác nhớ lại lúc Trương Bách Hùng chất vấn cô ta khi ở nhà ga, nhướng mày chế nhạo nói: “Hành hiệp trượng nghĩa sao? Hừ, anh tính lừa trẻ con mầu giáo à, đến đây rồi vẫn muốn nói
dối sao?”
“Lừa cô? Cảnh quan, tôi thấy cô có phải đến tháng fôi không, nếu không thì cũng bị dối loạn nội tiết”, Tân Tranh có chút bức xúc nói.
“Bang~”
Nghe được lời này của Tân Tranh, Vương Mộng Nam nhíu mày vỗ mạnh xuống mặt bàn, lạnh lùng nói: “Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng có Trương Bách Hùng chống lưng thì anh có thế không coi ai ra gì!”
“Tôi cũng nói cho cô biết, nếu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu!”
Tân Tranh nhíu mày, thái độ càng thêm phần cường ngạnh.