Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Trương Bách Hùng với ánh mắt phong tình, sau đó chủ động tiến lên một bước, đưa bàn tay ngọc trắng ngà, nói: “Xin chào, Tiểu
Tranh, tôi hay nghe Hân Như và Trương Bách Hùng nhắc đến cậu, cuối cùng hôm nay cũng được gặp mặt”.
“Xin chào”.
Tân Tranh đưa tay ra bắt.
“Tôi họ Thẩm, tên là Ngọc Đồng. Nếu không ngại, cậu có thể giống như Hân Như, gọi tôi là chị Thẩm”, Thẩm Ngọc Đồng thu tay lại, mỉm cười nói.
“Được, chị Thấm”, Tân Tranh gật
đầu.
“Diệu Y, cô đúng là càng ngày càng đẹp, thật không biết sau này ai có phúc lấy được cô”.
Thẩm Ngọc Đồng hơi gật đầu với Tân Tranh, sau đó dồn ánh mắt sang Tô Diệu Y, cười khen ngợi.
“Chị Thẩm lại mang tôi ra đùa rồi”, Tô Diệu Y cười khổ.
“Không phải đùa, là thật, nếu tôi là đàn ông, bảo đảm chủ động theo đuổi
_ẨM
CO .
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Ngọc Đồng không biến mất, liếc nhìn Trần Tĩnh ăn mặc sơ sài bình thản đứng ở đó, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó quay đầu nói với Trần Tĩnh: “Cô là Tiểu Tĩnh phải không? Hân Như từng nhắc tới cô, rất vui được gặp cô”.
“Xin chào, chị Thẩm”, Trần Tĩnh đưa tay bắt tay với Thẩm Ngọc Đồng, tỏ ra rất đúng mực.
Thẩm Ngọc Đồng âm thầm kinh ngạc với vẻ bình tĩnh, ung dung của Trần Tĩnh, nhưng không nói thêm gì, lùi sang bên cạnh Trương Bách Hùng.
Cùng lúc đó, niềm vui trên khuôn mặt Trương Hân Như giảm đi rất nhiều, đôi lông mày xinh đẹp cau lại, hình như bất mãn với tác phong của Thẩm Ngọc Đồng.
“Xem ra, quan hệ giữa Trương Hân Như và Thẩm Ngọc Đồng không hòa hợp”.
Thấy cảnh này, trong lòng Tân Tranh đưa ra phán đoán như vậy, đồng thời cũng thông qua hành động vừa nãy của Thẩm Ngọc Đồng phán đoán Thẩm Ngọc Đồng là người phụ nữ khôn khéo.
Người phụ nữ như vậy, thông thường đều là hoa khôi giao tiếp nổi tiếng của thành phố, rất cởi mở trong giới thượng lưu.
“Cậu Tân, đây là con nuôi của tôi, Trương Cổ”, Trương Bách Hùng đưa tay chỉ vào Trương Cổ, giới thiệu với Tân
Tranh.