Sắc mặt Phan Dung hơi đổi, sau đó thoải mái nói, trong lòng không khỏi châm biếm.
Nếu không phải muốn kéo gần quan hệ với Tô Diệu Y và Trương Hân Như, lại thấy Tân Tranh ở cùng một chỗ với hai người họ, thì cô ta đâu cần ăn no dửng mỡ đi điều tra Tân Tranh?
“Vậy là được rồi”.
Khi nói chuyện, ánh mắt Tân Tranh không rời khỏi Phan Dung, như có thể nhìn thấu tâm tư của Phan Dung vậy, khiến biểu tình của cô ta trở nên cứng đờ.
“Diệu Y, chúng ta đi thôi! Bố Vương Hải đã sắp xếp xong ca nô, chúng ta qua đó, tiện thể ăn trưa luôn”.
Đúng lúc này, Giang Đào mở miệng nói, anh ta thấy Phan Dung suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy cần phải dừng lại có chừng mực, nếu không sẽ phản tác dụng.
“Đúng vậy thuyền đã đợi ở bến tàu từ lâu rồi, khu nghỉ mát cũng đã sắp xếp cả bữa trưa”.
Khi lời của Giang Đào vừa dứt, trưởng Cục Du lịch cũng mỉm cười nói, nhiệm vụ của ông ta hôm nay là đi cùng và chăm sóc mấy ‘cậu ấm’ kia, đứng đầu là Giang Đào.
“Cậu Tân, ông Trương đã đặc biệt sắp xếp cho cậu, cô Tô và cô Trần ngồi du thuyền tư nhân đi ngắm cảnh”.
Không đợi Tô Diệu Y đáp lời, quản lý Ngô đã tiến lên trước, hơi xoay người cung kính nói với Tân Tranh: “Du thuyền đã chờ ở bến tàu, tôi sẽ đưa cậu cùng cô Tô, cô Trần qua đó!”
Vừa dứt lời, quản lý Ngô cúi người một góc 90 độ, làm ra động tác mời.
“Được!”
Tân Tranh khẽ gật đầu, sau đó dẫn theo Tô Diệu Y và Trần Tĩnh theo quản lý Ngô đi tới chỗ được chỉ định.
Hửm?
Thấy một màn này, Giang Đào khẽ nhíu mày.
Mà bốn người Vương Hải, Phan Ngạn Long, Chu Manh và Trương Chấn Nam cùng hai cô gái tên Từ Nhã và Trương Tiếu Yến đều trưng ra biểu cảm kỳ quái!
Về phần Phan Dung…
Biểu cảm của cô ta phải nói khó coi hơn hết thảy, biểu cảm còn khó chịu hơn so với khi ăn cơm nuốt phải ruồi bọ!
Bởi vì…
Cục trưởng Cục Du lịch, người phụ trách sắp xếp hành trình của nhóm họ cho biết trước đây khu du lịch nghỉ mát Thiên Sứ là một sản nghiệp trực thuộc tập đoàn Bách Hùng và bến tàu Ngô
Tùng cũng do một công ty vận tải trực thuộc tập đoàn Bách Hùng đứng ra nhận thầu.
Từ lúc đó, cô ta dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được, ông Trương mà quản lý Ngô nhắc đến chính là Trương Bách Hùng!
Huống chi cả bến tàu này chỉ có Trương Bách Hùng có được chiếc du thuyền xa hoa kia!
Vừa rồi, cô ta vì muốn hóa giải xấu hổ giúp Chu Manh mà nói sang chuyện khác, đế cho thân phận “bảo vệ” của Tân Tranh trở thành đối tượng mọi người châm chọc khiêu khích…
Mà hiện giờ, quản lý Ngô lại nói, Trương Bách Hùng muốn sắp xếp cho Tân Tranh ngồi du thuyền xa hoa đó!
Sự đối lập hoàn toàn này, chẳng khác nào giáng một cái tát thầm lặng vào mặt cô ta.
Không vang nhưng rất đau!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!