“Ba người các cậu được khen ngợi là hoa khôi của học viện chúng ta, danh tiếng vang xa, mỗi một cử chỉ hành động đều được mọi người để mắt tới, ai cũng bảo là các cậu đang ở khu nhà của hiệu trưởng hết á”.
Phan Dung nhìn thấu sự bực tức trong ánh mắt Trương Hân Như, nhưng vẫn làm như hoàn toàn không biết gì, tiếp tục cười nói: “Hơn nữa tôi nghe người ta nói trong trường có một bảo vệ đang ở cùng với các cậu”.
Nghe lời Phan Dung nói, sắc mặt Tô Diệu Y có chút gượng gạo, Trần Tĩnh thì vẫn điềm tĩnh như thế.
Trương Hân Như thì tỏ ra chẳng sao cả, nói: “Có một số người đúng là ăn no rửng mỡ, suốt ngày đi tung mấy tin vớ
“Vui mà, chưa hết đâu. Tôi còn nghe người ta nói con trai của chủ tịch tập đoàn Hải Thiên đã tranh giành cậu với tên bảo vệ kia, suốt ngày tới kiếm chuyện với người đó, kết quả là bị đánh gãy chân, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện đấy”, Phan Dung nói bóng nói gió.
“Cậu nghe tin đó từ đâu? Tin có chính xác không?”, Trương Hân Như tái mặt, sau đó nhìn chằm chằm Phan Dung hỏi.
“Cực kỳ chính xác”.
Bấy giờ, Phan Dung còn chưa kịp mớ miệng thì một giọng nói đã vang lên.
Bốn người họ nghe tiếng nhìn lại thì trông thấy một nam sinh viên đang đi tới.
Tuy người đó còn nhỏ tuổi nên mặt mũi có hơi non nớt, nhưng gương mặt đó lại mang theo chút khí thế, có sự khác biệt rõ rệt với đa số mọi người bình thường.
Thấy người đó tới, hai mắt Phan Dung sáng rỡ, đáy mắt hiện lên vẻ hào hứng.
Trước khi đến báo danh tại đại học Đông Hải, cô ta từng dùng một số phương thức đặc biệt để thống kê ra tất cả các sinh viên nhà danh giá và giàu có trong trường này, hơn nữa còn phân chia cấp bậc theo khả năng của từng người.
Thanh niên này là một trong số đó, đều ở cấp A giống đám Tô Diệu Y và Trương Hân Như, khá gần cấp s.
Cùng lúc đó, Tô Diệu Y lại thấy nao nao, cứ cảm thấy mình đã gặp người này ở đâu rồi, nhưng không thể nhớ nổi.
“Anh là ai?”
Trương Hân Như nhíu mày hỏi, nghe nói Lương Bác đến gây chuyện với Tân Tranh xong cô lại thấy lo lắng cho an nguy của anh, chẳng hiếu sao trong lòng lại thấy nóng nảy.
“Tôi là Giang Đào, đến từ Giang Ninh”.
Đối mặt với bốn người con gái xinh đẹp có thể khiến các chàng trai phải bối rối, Giang Đào cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn giới thiệu bản thân với vẻ kiêu ngạo, cuối cùng ánh mắt anh ta dừng lại ở chỗ Tô Diệu Y: “Này em gái Diệu Y, chúng ta từng gặp nhau rồi đấy. Trong đại thọ sáu mươi của ông cụ họ Tô, bố tôi đã dẫn tôi đến mừng thọ ông cụ, khi đó cô cũng có mặt”.
“Ngại quá, chuyện lâu rồi nên tôi quên mất”, Tô Diệu Y cười xin lỗi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!