Từ khi cô ta quen biết Mạnh Vạn Ngân đến nay, chưa từng thấy Mạnh Vạn Ngân hèn nhát như vậy.
“Một bảo vệ”.
Mạnh Vạn Ngân nói theo bản năng, chậm rãi đặt điện thoại xuống.
“Cái gì? Bảo vệ khiến anh sợ đến như vậy?”
Người phụ nữ kinh ngạc, nếu không phải tận tai nghe thấy câu này, cho dù giết chết cô ta, cô ta cũng không tin đây là sự thực.
“Một bảo vệ mà anh không chọc vào được”.
Mạnh Vạn Ngân nói với vẻ mặt hối hận, đồng thời hiếu ra nguyên nhân Hà Trung Đức, thư ký của Tô Văn cung kính với Tân Tranh.
Bảo vệ nhỏ, nhân vật lớn.
Khi Tân Tranh về đến phòng bệnh, Dương Hải Quốc đã ngủ say.
Anh ta vừa làm xong phẫu thuật, vô cùng yếu, hơn nữa thuốc mê trong cơ thể vẫn chưa hết tác dụng hoàn toàn.
“Anh Tân”.
Vòng mắt của Dương Anh hơi đỏ, vô cùng mệt mỏi, nhưng mở đôi mắt thật to, cứ nhìn ống truyền dịch mãi, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, mới quay đầu nhìn về phía Tân Tranh.
“Tiểu Anh, em đi ngủ một lúc đi, ngày mai còn phải đi học”, Tân Tranh đi đến trước giường bệnh, nói nhỏ với Dương Anh.
“Anh Tân, em không ngủ, em nhìn bố truyền dịch”.
Dương Anh lắc nhẹ đầu, nói với vẻ mặt kiên định: “Ngoài ra, em định xin giáo viên nghỉ phép, đợi bố của em ra viện rồi lại đi học”.
“Tiểu Anh, em như vậy không được”.
Tân Tranh thở dài nói: “Em là chỗ dựa tinh thần và niềm tự hào của bố em, chắc chắn bố em sẽ không đồng ý cho em làm như vậy. Em đi học đi, đừng lo lắng vấn đề ở bên chăm sóc. Bệnh viện có y tá điều dưỡng chuyên nghiệp, có thể bỏ tiền ra thuê”.
“Nhưng…”
Dương Anh nghe vậy, hơi do dự.
“Thuê y tá chăm sóc cũng được nhà trường thanh toán, anh đã nói giúp bố em rồi, tất cả phí điều trị đều được nhà trường thanh toán”, Tân Tranh biết Dương Anh lo lắng điều gì, anh an ủi nói.
“Thật không?”
Quả nhiên, đôi mắt đỏ bừng của Dương Anh liền sáng lên, vẻ mặt vô cùng kích động.
Tân Tranh gật đầu.