“Mẹ kiếp, hắn hại con trai tôi gãy chân, tôi lại phải đi cầu xin hắn?”, Lương Thế hào tức đến muốn đập vỡ điện thoại.
“Chủ tịch Lương, sự việc đến hiện tại, đã không phải là lúc tranh hơn thua, bảo đảm cho con trai ông trước rồi tính”.
Mã Triều Huy thở dài, ông ta có thể hiểu tâm trạng ấm ức, nóng giận của Lương Thế Hào, nhưng đây là cách duy nhất hiện nay.
“Được, tôi nghĩ cách liên lạc với hắn”.
Tuy Lương Thế Hào tức đến đau gan, nhưng cũng biết Mã Triều Huy nói đúng, bèn đồng ý với ý kiến của Mã Triều Huy.
Mười phút.
Chỉ mười phút sau, Lương Thế Hào tìm người điều tra được số điện thoại di động của Tân Tranh.
Đế đề phòng không bị ghi âm, theo lời nhắc nhở của Mã Triều Huy, Lương Thế Hào tìm một sim di động mới, và tải về phần mềm thay đối giọng nói, sau đó đến bên ngoài bệnh viện, gọi điện cho Tân Tranh.
“Mày là Tân Tranh phải không?”