Tin tức Giang Việt tới Yến gia đương nhiên không thể tránh khỏi tai mắt giới thượng lưu.
Đến tận bây giờ Giang Việt mới hiểu cảm xúc này là gì, một cú đấm của Cố Tuyết Nghi, nhìn trông như chẳng có tí lực nào, sự việc cũng nhẹ nhàng đặt một dấu chấm hết.
Nhưng thực tế là, lại khiến trên mặt anh dính một vết thương, hơn nữa còn không biết phải mất mặt bao lâu nữa…..
Sĩ diện của Giang Việt rất lớn.
Trên thực tế, người trong giới này, làm gì có ai không để ý mặt mũi?
Giang Việt chỉ có thể tìm cách chặn lại tin tức.
Không thể bàn tán về Giang Việt, và cũng không được nghị luận về Yến gia và Cố Tuyết Nghi.
Nhắc tới Yến gia, đương nhiên sẽ nhắc tới việc Giang Việt từ Yến gia đi ra, một bên mặt sưng phù lên?
Không chỉ Giang Việt thấy vất vả, mà đến cả những vị lãnh đạo có tiếp xúc với Giang Việt cũng bị ảnh hưởng.
Trên mặt Giang Việt hằn vết xanh tím, có chút sưng rõ, nếu ngắm lâu một chút, liền nhận ra khuôn mặt này có chút giống với mặt chó bị ong mật đốt đang rất nổi trên mạng…..
Nhưng bọn họ không thể nhắc đến, cũng không dám cười.
Giang Việt trước giờ không phát hiện da mặt bản thân hóa ra lại dày như vậy, gió to mưa lớn cỡ nào, vẫn có thể chịu được.
Sau khi hoàn tất công việc, vết thương trên mặt đã đỡ nhiều rồi, Giang Việt mới dám trở về Giang gia một chuyến.
Lúc này Giang Tĩnh cũng đang dưỡng thương ở nhà, không có chuyện gì làm liền nằm dài trên giường cả ngày, đến ăn cơm cũng phải để người giúp việc bưng vào tận giường.
Ai không biết nhìn vào còn tưởng cậu ta sắp “đi” rồi.
Đợi nghe đến Giang Việt đã về, Giang Tĩnh mới vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, sợ bị anh hai nhìn thấy bộ dạng “cá chết” này của mình, lại bị đánh một trận thì chết.
Từ trong phòng bếp, Giang Tĩnh bê bình trà ra ngoài: “Anh hai, trà, anh uống chút trà đi…”
Đến khi nhìn thấy mặt của Giang Việt, Giang Tĩnh sửng sốt hỏi: “Anh hai, anh cũng bị đánh à?”
Giang Việt: “…………….”
Giang Tĩnh âm thầm nuốt nước bọt trong lòng, tự nhủ, không phải là mình không được, cũng không phải là mình không có cốt khí.
Mà là chị dâu của Yến Văn Bách thật sự quá lợi hại!
Giang Việt biết cái miệng của Giang Tĩnh không thể nói lời hay được, đoán ra cũng bởi vì vậy, mới cùng Yến Văn Bách đánh nhau.
Như vậy xem ra, đứa đáng bị đánh thực sự là Giang Tĩnh.
Giang Việt một tay cầm lấy tách trà.
Còn mẹ nó nóng quá.
Sau đó sắc mặt Giang Việt tối đi, đặt tách trà xuống bàn, nhưng do màu da anh đã đen sẵn, nên không nhìn ra được sự khác biệt.
Giang Việt lạnh giọng hỏi: “Cô ấy đánh mày như nào?”
Vốn Giang Tĩnh cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, vậy nên không dám nói với người nhà, nhưng mà bây giờ, đến Giang Việt cũng bị đánh, thì có gì mà phải giấu… Giang Tĩnh ngượng ngùng trả lời: “Cô ấy dùng thắt lưng da quất em.”
Tâm trạng của Giang Việt nháy mắt tốt lên một cách kỳ quái.
Giang Tĩnh bị đánh chắc đau hơn nhiều.
Còn dùng đến thắt lưng mà, đột nhiên cảm thấy mặt mũi của mình vẫn còn đủ dung.
Giang Tĩnh không biết trong đầu anh hai nhà mình đang nghĩ gì, nhưng nhìn ánh mắt của Giang Việt, hình như có chút đồng cảm, lại nhìn khuôn mặt xanh tím này của anh hai, cũng không còn đáng sợ như trước nữa, hình như còn thân thiết hơn xưa.
Nhất là vết thương trên mặt kia, càng nhìn càng thấy thân thuộc.
Giang Càng đến trà cũng không uống, đã đứng lên, đá vào mông Giang Tĩnh một cái, dặn: “Lần sau đừng có dung danh nghĩa nhà họ Giang để ra ngoài làm loạn, không phải ai cũng dễ chọc đâu.”
Giang Tĩnh tự động đem những lời dặn dò của anh biến thành “Lần sau đừng có chọc Cố Tuyết Nghi”, như con gà mổ thóc, vội vội vàng vàng gật đầu, đảm bảo sẽ không tái phạm, sau đó tiễn được Giang Việt về phòng làm việc.
Nếu không nghe lời, bằng vào trực giác của mình, Giang Tĩnh cảm giác mình chắc chắn sẽ bị Giang Việt đánh.
Những người trong giới đều nghe được chút tin tức, đương nhiên Tào Gia Diệp cũng biết được một chút.
Bởi vì Giang Việt sĩ diện lớn, không cho phép mọi người bàn tán, nên Tào Gia Diệp cũng không biết Giang Việt bị đánh, chỉ biết Giang Việt vẻ mặt hung thần ác sát đi vào cửa lớn Yến gia, một lúc lâu sau lại thong thả đi ra ngoài, trong tay còn cầm một hộp dâu tây…
Tào Gia Diệp cau mày, tự hỏi: “Quan hệ giữa hai nhà Yến Giang vốn không tốt, nói là không đội trời chung cũng không quá, vậy mà việc này lại giải quyết đơn giản như vậy?”
Trước khi đi còn cầm hộp dâu tây.
Đương nhiên dâu tây không phải là món quà quý báu gì, nhưng mà nó chính là vật tượng trưng cho sự hòa hợp của hai nhà Giang Yến đấy.
Mẹ nó! Rõ ràng lúc Yến Triều còn ở đây, cũng chưa thấy hai nhà qua lại bao giờ, sao đột nhiên bây giờ lại xảy ra chuyện này?
Tào Gia Diệp nghĩ đến nát óc cũng không giải thích được.
Nhưng hắn cũng hiểu rằng, dù hai nhà Yến Giang có tranh chấp với nhau, thì cũng không phải loại tranh chấp có thể dễ dàng nhìn thấu được.
Vấn đề quan trọng bây giờ là….
Phải làm thế nào để đối phó với Cố Tuyết Nghi đây?
Cố Tuyết Nghi này thậm chí có thể giải quyết được cả Giang nhị, chẳng lẽ đúng như Tưởng Mộng nói, đột nhiên trở thành một phiền toái lớn?
Tưởng Mộng lúc này ngồi ở góc sô pha, trên mặt còn vương lại chút nước mắt, nhìn qua vừa nhu nhược lại vừa đáng thương.
Cô ta khẽ hỏi: “Có phải ngày mai Giản Nhuế về rồi đúng không?”
Tào Gia Diệp nghe cô ta nhắc đến tên Giản Nhuế liền cảm thấy đau đầu vô cùng, cùng với sự sợ hãi ẩn trong đáy lòng.
Hắn sợ nhà họ Giản.
Nếu không vì thế, hắn cũng sẽ không đến mức đến tuổi này rồi mà vẫn chưa có con.
Giản Nhuế không thể sinh, nên mẹ nó lại không cho phép hắn có con.
Lúc trước Tào Gia Diệp bảo Tưởng Mộng đi phá thai đều do trong phút bực bội mà lỡ lời, thế nhưng, nếu Tưởng Mộng thật sự dám đi phá thai, hắn sẽ là người đầu tiên bóp ch3t cô ta.
Tào Gia Diệp tức giận, đá thật mạnh vào ghế sô pha, khiến cho chiếc ghế sô pha nặng như vậy cũng bị dịch chuyển.
Hắn ta xoay người, trầm giọng nói: “Việc này không thể để lộ ra, một khi lộ ra, Giản Nhuế sẽ điều tra ra ngay.
Cái đám thủy quân do đội cô nuôi đâu? Còn cả phòng quan hệ công chúng nữa….
Ngày mai để bọn họ đưa ra thông báo trên mạng rằng cô đã mang thai con của Yến Triều.
Chỉ cần như vậy, chúng ta cũng không cần phải quan tâm đến Cố Tuyết Nghi nữa, tất cả mọi người đều biết, thì dù cô ta có không nhận cũng không ảnh hưởng gì cả.”
Tưởng Mộng sợ hãi nhìn Tào Gia Diệp, oán hận nghĩ, rõ ràng là đứa bé của hắn ta, vậy mà bây giờ lại bắt người khác phải đổ vỏ, mới có thể sống được.
Bây giờ còn bắt cô đứng trên đầu sóng.
Một khi truyền thông biết được, vậy cũng chính là tất cả mọi người trên mạng đều biết, cô ta sẽ không còn đường lui.
Nếu như có một ngày nào đó Yến Triều quay trở lại, vậy cô ta chắc chắn sẽ còn thảm hơn cả Tào Gia Diệp.
Tào Gia Diệp quay đầu lại liền bắt gặp ánh mặt vừa đáng thương vừa oán hận của Tưởng Mộng.
Đúng lúc hắn ta vừa mở miệng định nói gì đó, tiếng điện thoại liền reo lên.
Tào Gia Diệp nhận điện thoại, ở đầu bên kia là một giọng nam trầm thấp: “Tào tổng.”
Tào Gia Diệp sợ hãi, mặc dù biết rõ người bên kia không thể nhìn thấy bộ dáng của hắn lúc này, nhưng thắt lưng vẫn hạ xuống, đứng theo tư thế cung kính cúi đầu.
Hắn ta cung kính gọi người bên kia: “Chú nhỏ.”
“Tối nay, tám giờ, máy bay của Giản Nhuế hạ cánh, cậu đến sân bay đón con bé.”
Lòng Tào Gia Diệp như bị một khối đá đè nặng, kêu “lộp bộp” một tiếng.
Tưởng Mộng cũng hốt hoảng không kém.
Tào Gia Diệp hỏi: “Vậy ngài thì sao ạ?”
Đầu dây bên kia không thèm trả lời, ngay lập tức cúp điện thoại.
Tào Gia Diệp vuốt mặt, trong lòng tràn ngập sự phẫn uất.
Tưởng Mộng cũng không dám ngồi yên, lập tức đứng lên, nói: “Em đi liên lạc với bên truyền thông.”
Tào Gia Diệp đáp: “Đi đi.” Không biết nghĩ gì, Tào Gia Diệp đột nhiên quay đầu lại gọi: “Đợi đã.
Hôm qua đạo diễn Lý gọi điện cho tôi, nói cô đã không đến trường quay ba ngày rồi.”
Tưởng Mộng bực tức nói: “Không phải mấy ngày này em đều đang suy nghĩ biện pháp đối phó với Cố Tuyết Nghi sao.”
Tào Gia Diệp dặn dò: “Dù vậy thì cô vẫn phải đến trường quay chứ.
Tác phẩm này rất quan trọng với Giải trí Đại Kình, đây là tác phẩm đánh cược cho sự thành công của việc hợp tác.
Cô không thể tùy hứng như vậy được… Hơn nữa, cô cứ thế mà đi, cũng không nói cho đạo diễn Lý một câu, sau này cô còn muốn đóng phim nữa không?”
Tưởng Mộng nghe xong, càng cảm thấy khó chịu.
Nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Dạ, em biết rồi, lần sau sẽ không như thế nữa.”
Sauk hi ra ngoài, Tưởng Mộng không thèm che dấu, cắn chặt môi, tơ máu hằn đầy trong mắt.
Cô ta nhớ tới vị diễn viên nào đó trong tổ phim.
Hắn còn khoa trương hơn cô ta, từ lúc vào đoàn đến giờ, cứ ba ngày thì hai ngày không thấy đâu, vậy sao không thấy đạo diễn Lý nói hắn chứ?
Cũng chẳng qua là do địa vị của cô ta còn quá thấp mà thôi.
Đáng ghét nhất là, đối với Tào Gia Diệp, hợp động vài triệu đã cực kỳ quan trong… Nhưng đối với nhà họ Yến mà nói, vài triệu chưa chắc đã được tính là hợp đồng.
Thế mà Tào Gia Diệp này, biết cô đang mang thai, vậy mà còn bắt cô phải tập trung tinh thần để đi quay phim…
Cứ như thế thì ai còn muốn diễn nữa chứ?
Cô ngoan ngoãn bò lên giường của hắn ta, không phải vì ước mơ sau này không cần phải vất vả làm việc sao?
Trong đầu Tưởng Mộng, một loạt suy nghĩ lướt qua, càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy oan ức, phẫn hận, lại càng cảm thấy ghen tị.
Không phải lúc trước Cố Tuyết Nghi đã thành công đóng rễ tại nhà họ Yến rồi sao? Một bao cỏ như cô ta, dù sau này có ly hôn với Yến Triều, nhưng với số tiền được nhà họ Yến đưa cho, cô ta liền có thể sống cuộc sống vui vẻ, giàu có mà người khác liều mạng cũng không có được.
Giờ phút này, Tưởng Mộng thật hận bản thân mình không phải là người tình của Yến Triều, nếu vậy cô ta đã có thể dựa vào đứa trẻ trong bụng mà lật đổ Cố Tuyết Nghi.
*
Ở bên kia, trong đoàn làm phim “Gián điệp”, đạo diễn Lý cũng đang sứt đầu mẻ trán.
Ông ta gấp gáp hỏi trợ lý: “Đã liên lạc được chưa?”
Trợ lý hoảng loạn nói: “Không, không có… Chỗ nào nên tìm tôi đều đã đi tìm rồi, nhưng vẫn không thấy người.”
Khuôn mặt của đạo diễn Lý tràn đầy tuyệt vọng, than: “Xong rồi.”
Trợ lý cũng không hiểu lắm, rõ ràng khi Tưởng Mộng vài ngày không đến đoàn làm phim, đạo diễn Lý cũng chỉ tức giận mà thôi….
Sao đến lúc vị kia vài ngày không xuất hiện, đạo diễn Lý liền giống như phát điên vậy.
Đạo diễn Lý nóng nảy, môi trắng bệch, dùng chiếc loa trên tay hét lên: “Tìm đi! Bắt buộc phải tìm cho được cậu ta….
Cậu ta là người tôi mời riêng cho bộ phim này, nếu cậu ta mất tích ở phim trường…”
Vậy ông ta nhất định sẽ chết chắc.
Trợ lý bị bộ dáng của đạo diễn Lý dọa sợ, đành phải phân công nhân thủ đi tìm người.
Cậu ta nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
Khuôn mặt của vị kia ở trong vòng giải trí đúng là rất xuất chúng, xuất sắc đến mức gần như không ai có thể sánh nổi.
Fan của anh ta còn đùa rằng, khuôn mặt này là báu vật của làng giải trí.
Nhưng từ khi vị này ra mắt đến bây giờ, vẫn chưa từng có giải thưởng nào, có thật sự đáng giá để cả đoàn kịch phải đình công đi tìm hay không, kể cả có tốn bao nhiêu kinh phí của đoàn làm phim cũng phải tìm được anh ta sao?
Đột nhiên, có nhân viên trong tổ công tác hô to: “Chị Tưởng trở lại rồi!”
Bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tưởng Mộng đang đi về phía hậu trường, trợ lý đứng đằng sau còn đang xách quà nặng cả hai tay, chắc là đồ định phát cho nhân viên công tác của đoàn.
Nhưng vào lúc này, cũng không ai thấy vui vẻ nổi.
Nụ cười trên mặt Tưởng Mộng cũng xụ xuống.
Cô ta cảm thấy không khí ở đoàn làm phim có chút không đúng.Lẽ nào vì cô không đến mà đạo diễn Lý nổi điên.
Cô ta tiện tay kéo một nhân viên công tác qua, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra rồi?”
“Không thấy Nguyên ca đâu cả.”
Tưởng Mộng sợ run lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vội vàng bảo trợ lý đưa đồ xuống phát cho mọi người.
Người được bọn họ gọi là “Nguyên ca”, tên là Nguyên Văn Gia, từ lúc ra mắt đến nơi, vì khuôn mặt quá mức xuất sắc, đã khiển giới giải trí oanh động.
Khi đó Tưởng Mộng còn vô cùng ghen tị, sao người này lại có thể dễ dàng đạt được những gì mà người khác không thể có cơ chứ.
Hơn nữa tính cách của người này thật sự quá kém, gì mà đùa giỡn đại bài, đem Weibo làm việc cứ như là Weibo cá nhân mà đùa nghịch, hoàn toàn không có ý thức giữ gìn hình tượng cơ bản của một ngôi sao, cứ như là đang đi chơi vậy…
Sau này, trong một lần tình cờ, Tưởng Mộng mới phát hiện ra rằng: Nguyên Văn Gia, thật ra chính là Yến Văn Gia, anh ta là người nhà họ Yến.
Khi mới biết được chuyện này, Tưởng Mộng còn từng suy nghĩ đến việc bám vào anh ta để nổi tiếng, thế nhưng, tính tình Yến Văn Gia thật sự quá kỳ lạ, dù Tưởng Mộng có làm gì, anh ta vẫn bất động, chẳng hề quan tâm.
Cũng bởi vậy, Tưởng Mộng mới hiểu ra rằng, cô ta trèo không nổi tới nhà họ Yến, vậy nên sau đó đã đồng ý với sự theo đuổi của Tào Gia Diệp.
Trong lúc Tưởng Mộng còn đang suy nghĩ, đạo diễn Lý cũng nhìn thấy cô ta.
Lúc này tin tức trên mạng đều đang nói về tin tức nghi ngờ Tưởng Mộng đang mang thai đứa nhỏ của Yến Triều.
Ánh mắt của những người trong đoàn làm phim nhìn về phía Tưởng Mộng liền thay đổi, có ngạc nhiên, có sợ hãi, có hâm mộ…
Một trợ lý khác của đạo diễn Lý cũng chạy tới, nói tin tức trên mạng cho ông biết.
Đạo diễn Lý nghiêm mặt, nói: “Khó trách tính tình lớn đến như vậy, nói không quay là không quay, cũng không thèm gọi báo trước một tiếng.”
Tính cách của Yến Văn Gia cũng kì quái như vậy, thế nhưng người vẫn là do ông ta tự mình mời đến, còn Tưởng Mộng thì là do bên đầu tư cứng rắn đưa vào.
Đạo diễn Lý đột nhiên ngẩn ra, nhìn về hướng Tưởng Mộng đang đi, ông nhớ tới một người.
Người luôn im lặng trong tin tức trên mạng kia – vợ chính thức của Yến Triều Yến phu nhân, Cố Tuyết Nghi.
Chuyện Yến Văn Gia không tìm thấy, nhất định không thể gạt Yến Gia… Đạo diễn Lý gọi trợ lý, dặn: “Nghĩ cách gọi điện cho Cố Tuyết Nghi, mời cô ta đến đây, bảo không thấy Yến… Nguyên Văn Gia.”
*
Cố Tuyết Nghi dựa đầu vào cửa số, trong tay cầm một quyển sách để ra vẻ, tay còn lại nâng tách trà nóng.
Cô hỏi: “Yến Văn Bách đến trường rồi à?”
Nữ giúp việc gật đầu, lên tiếng trả lời: “Dạ vâng, thưa phu nhân.”
Cố Tuyết Nghi nghĩ nghĩ, sau đó mở lời: “Gọi lái xe đi đưa đồ ăn trưa cho nó.”
Nữ giúp việc ngây người, hỏi lại: “Đưa… đồ ăn trưa?”, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghe mệnh lệnh nào như vậy.
Cố Tuyết Nghi khẳng định, “Ừ”.
Thấy biểu cảm Cố Tuyết Nghi không đổi, như thể đây vốn là chuyện bình thường, nữ giúp việc cũng bình tĩnh lại, không dám hỏi nhiều, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Vậy đưa món gì ạ?”
Cố Tuyết Nghi đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Hôm nay ăn thịt viên nhân cua với đậu hũ cũng không tệ, cho thêm một chút hoa quả vào nữa.”
Nữ giúp việc gật gật đầu, xoay người đi.
Đợi đến khi ra bên ngoài, nữ giúp việc mới im lặng, ngẫm lại, sao mình lại nghe lời phu nhân như vậy?
Đứng ở bên ngoài giữ cửa, Vương Nguyệt cũng thấy lạ lùng.
Hình như Cố Tuyết Nghi đột nhiên thay đổi rồi., hiện tại mới có dáng vẻ của phu nhân nhà họ Yến.
Lúc này, trong phòng, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nữ giúp việc vội vàng đi tới, cầm di động, đưa đến tay của Cố Tuyết Nghi, cung kính nói: “Phu nhân, điện thoại của ngài ạ.”’
Vương Nguyệt nhìn hành vi “chân chó” của cô ta, ngạc nhiên đến mức mắt như muốn lồi ra.
Thế nhưng Cố Tuyết Nghi lại không cảm thấy lạ thường.
Người hầu bên người cô bình thường còn nhiều hơn thế này, từng người một đều có những sở trường khác nhau, để có thể đảm bảo khi cô làm chủ sự ở trong nhà, bên ngoài sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Cố Tuyết Nghi nhận điện thoại, nghe máy.
Đầu dây bên kia là một giọng nói xa lạ, khẩn trương, lắp bắp: “Đây, đây là số điện thoại của cô Cố Tuyết Nghi đúng không ạ?”
“Phải.”
Đầu kia nhẹ nhàng thở ra.
Tốt lắm, may mà cô ta không nhấc máy liền mắng, càng không dập điện thoại của cậu.
Cậu hít một hơi thật sâu, nói liền một mạch: “Chào cô, đây là đoàn làm phim [Gián điệp].
Trong lúc đang quay phim, cậu Nguyên Văn Gia đột nhiên mất tích, dù đoàn làm phim đã để người đi tìm xung quanh, nhưng vẫn không tìm được gì.
Đạo diễn của chúng tôi bảo tôi đại diện cho đoàn làm phim gọi điện cho cô…”
Cậu ta chưa nói xong, Cố Tuyết Nghi đã ngắt lời: “Nguyên Văn Gia? Ai?”
Nhân viên công tác ở đầu dây bên kia bối rối, hỏi: “Cô, cô không biết sao ạ?”
Cố Tuyết Nghi lục lại chút trí nhớ của nguyên chủ, lại lướt qua nội dung của quyển sách kia, lúc này mới tìm được một người trùng hợp.
Là em trai của Yến Triều, Yến Văn Gia.
Cố Tuyết Nghi hỏi lại: “Cậu ta mất tích ở đoàn làm phim?”
Ở đầu dây bên kia, nhân viên công tác không tự chủ được mà rụt cổ lại, ấp úng đáp: “… Dạ, phải”, không hiểu tại sao nhưng cách một cái điện thoại, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự áp bách của đối phương.
Cố Tuyết Nghi lập tức từ chiếu Nhật tatami đứng dậy, ra lệnh: “Chuẩn bị xe.”
Nữ giúp việc mơ hồ nghe được một chút tin tức, biết hình như đã có chuyện gì xảy ra, không dám trì hoãn, vội vàng chạy xuống báo cho lái xe và vệ sĩ.
Cố Tuyết Nghi khoác áo lên người, buộc tóc lên, sau đó tiện tay đeo một cái kính râm lên mặt.
Mặc dù cô không thích thứ này cho lắm, nhưng dùng để chống nắng cũng rất tốt.
Cố Tuyết Nghi nhíu mày, nhưng cũng không cảm thấy phiền.
Sinh ra trong đại gia tộc, được hưởng tài nguyên và quyền lợi của gia tộc, cuộc sống gắn liền với sự phồn vinh gia tộc, vậy nên gặp rắc rối cũng là chuyện bình thường..
Không biết chuyện Yến Văn Gia mất tích cùng với sự biến mất của Yến Triều có liên quan gì không?
Hay là do kẻ thù nhân dịp “cháy nhà hôi của”…
Mặc kệ là tình huống gì, cô cũng phải nhanh chóng tìm người về, tránh đề những người tâm địa xấu xa lợi dụng để uy hiếp nhà họ Yến.
Nếu mấy ngày trước, Cố Tuyết Nghi còn không quan tâm đến chuyện của thế giới này, thế nhưng sau khi trải qua vài ngày ở đây, sự hấp dẫn của “khoa học kĩ thuật” giúp cho sự tiện nghi của con người, đã thành công thu hút Cố Tuyết Nghi.
Nhà họ Yến là một nơi tốt, đáng để ở lại.
Cô có trách nhiệm bảo vệ nơi này, cũng như những người trong nhà.
Cùng lúc đó, Giản Xương Minh cũng nhận được tin tức nói Yến Văn Gia mất tích, Cố Tuyết Nghi còn lặn lội đến tận phim trường.
Giản Xương Minh đưa tay, đặt tờ báo qua một bên.
Mặc dù hiện tại số lượng người xem báo giấy đã không còn nhiều, nhưng ông ta vẫn giữ thói quen lạc hậu này.
Đợi đến khi đọc xong hết cả tờ báo, kể cả khung quảng cáo bên cạnh, Giản Xương Minh mới ngẩng đầu lên, cau mày hỏi: “Cố Tuyết Nghi đến đấy làm loạn cái gì?”
Tại trường cấp 3 số một thủ đô.
“What? Yến Văn Bách, người trong nhà cậu vậy mà lại mang đồ ăn trưa đến đây?”
Yến Văn Bách nhìn về hộp cơm giữ ấm trong tay bảo tiêu, đột nhiên thấy trong lòng cũng ấm áp hơn.
Mặc dù cũng không phải là đồ ăn sang quý gì, thế nhưng hộp cơm giữ ấm kia, trước đây cậu cũng chưa được nhìn thấy, chỉ có thể nhìn những người bạn cùng lớp mang đến..