Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giang Phán vốn định chờ sau sau khi bộ phim hiện tại đóng máy sẽ cùng Chu Đình Quân về gặp phụ huynh, nào ngờ vài ngày sau, bà dì của cô vừa mới hết, buổi chiều trong lúc nghỉ ngơi, cô định hẹn Lâm Huyên – người vẫn đang nghỉ phép ở thành phố B đi dạo phố, lại nhận được tin nhắn của Chu Đình Quân.
[Tối hôm nay về nhà. 5 giờ anh tới đón em.]
Giang Phán sợ run, mấy ngày nay Chu Đình Quân đi công tác ở thành phố khác, đáng lẽ chiều mai mới quay lại thành phố B, sao bây giờ lại đột nhiên về gấp như vậy?
Cô suy nghĩ rồi hỏi: [Có phải ba mẹ đã biết rồi không anh?]
Chu Đình Quân: [Ừm, hai hôm trước anh đã nói với bọn họ, em đừng căng thẳng.]
Thật ra cũng không phải Giang Phán căng thẳng, chỉ là cảm thấy có chút chột dạ, lúc Tết cô có đến nhà Chu Đình Quân ăn một bữa cơm, lúc đó cha Chu còn đang công tác ở nước ngoài không có ở nhà.
Tới mặt bố chồng cũng chưa gặp mà mấy ngày sau cô đã đi lãnh chứng với anh.
Cho nên bây giờ vấn đề chính của chuyện này là, chưa được sự đồng ý của cha mẹ Chu Đình Quân lại không thông báo cho bọn họ biết.
Từ bé, quan hệ ruột thịt của gia đình cô đã lợt lạt nên cô không có kinh nghiệm chung sống với người lớn, cô vốn cho rằng trước khi lãnh chứng ít nhất Chu Đình Quân cũng đã nói với mẹ mình, kết quả lãnh xong mới biết anh chưa hề nói với bất kỳ ai.
Cứ như nhất thời nảy lòng tham không bằng.
Hoặc như lời dì Thái nói, từ nhỏ Chu Đình Quân đã được dạy tính độc lập, làm chuyện gì cũng không thương lượng với người khác, một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi cách nghĩ của anh.
Giang Phán chỉ trả lời một chữ "Được" rồi cất điện thoại, trang điểm xong lại bắt đầu một vòng làm việc mới.
Buổi chiều lúc quay phim trạng thái của Giang Phán rất tốt, về cơ bản một lần là qua, quay xong cô về phòng hóa trang thay quần áo.
Từ phòng hóa trang bước ra, cô nhìn thấy nhân viên đoàn phim cùng một vài diễn viên đều đang nhìn về một hướng.
Giang Phán nhìn theo tầm mắt của bọn họ, phát hiện đạo diễn đang lôi kéo một soái ca nói chuyện.
Cô lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, 4 giờ 45, sao người này lại đến sớm như vậy.
Giang Phán nhanh chóng cất bước đi qua, lúc đến gần, cô chợt nghe thấy đạo diễn đang tích cực khuyên nhủ Chu Đình Quân nhận vai nam 2 trong bộ phim tiếp theo của mình.
"......"
Cô cứ nghĩ đạo diễn đang kéo đầu tư, ai mà ngờ lại tuyển diễn viên.
Giang Phán mỉm cười, đứng một bên nhìn Chu Đình Quân với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Chu Đình Quân đang bình thản nghe đạo diễn miêu tả về kế hoạch sự nghiệp tương lai của anh trong làng giải trí, cảm nhận được ánh mắt Giang Phán, không chút để ý mà nhìn qua cô, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Phán không giả vờ làm người câm nữa, cô bước lên nói với đạo diễn: "Đạo diễn Trương, đây là...... bạn trai tôi."
Hiển nhiên là đạo diễn không hề nhận ra người đàn ông trước mắt chính là giáo sư Chu đại học B mà mọi người vẫn đang lan truyền trên mạng, trên mạng cũng chỉ có một bức ảnh về anh, còn là hình ảnh trong phòng thí nghiệm.
Chưa nhìn thấy chính diện đã bị sinh viên đại học B ba hoa chích choè thổi phồng, nói giáo sư Chu đẹp trai ngời ngời, dung mạo tựa thiên tiên chỉ có thể ngước nhìn.
Đạo diễn giống như đa số cư dân mạng, cảm thấy bọn họ dùng từ quá mức cường điệu.
Sau đó ông nhìn thấy hot search của Giang Phán và Chu Đình Quân, ban đầu ông cũng chỉ xem như một vụ tai tiếng, giờ xem ra đúng là sự thật.
Ông khẽ sửng sốt, hắng giọng nói: "Tiểu Giang à, mắt chọn bạn trai tốt đấy."
Khí chất cùng dáng người này hoàn toàn có thể hạ gục các nam minh tinh trong giới chỉ trong nháy mắt, cho nên ông vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng, muốn cho anh tham gia vào tác phẩm tiếp theo của mình.
Giang Phán không chút khiêm tốn, cô gật đầu, khóe môi nhếch lên: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Dứt lời, cô vươn tay dắt tay Chu Đình Quân, hai người đang định xoay người đi ra ngoài thì đạo diễn lại gọi Giang Phán: "Tiểu Giang, lúc trước tôi có nói với cô về bộ phim tiếp theo rồi chứ nhỉ, nam 2 là tiên nhân ẩn dật, nhưng chọn diễn viên cho nhân vật này thật sự quá khó."
Bước chân Giang Phán dừng lại, quay đầu nhìn đạo diễn, cô như suy tư gì đó rồi gật đầu: "À, ông có nói với tôi rồi."
Đạo diễn nở nụ cười ôn hòa, lại nhìn Chu Đình Quân một cái, "Bạn trai cô có thể đó, trời sinh khí chất vô cùng phù hợp với nhân vật kia, cho nên hai người muốn suy xét một chút không? Tin tôi đi, nếu bạn trai cô vào giới của chúng ta, tốc độ bạo hồng chắc chắn còn nhanh hơn cả cô!"
"......"
Giang Phán cong môi nói một cách nghiêm túc: "Đạo diễn, tôi thấy ông nói đúng đấy, nhưng bạn trai tôi anh ấy...... căn bản không biết diễn gì cả. Lúc trước tôi nhờ anh ấy diễn cùng, một nhân vật đơn giản mà anh ấy cũng diễn thành mặt liệt......"
Giang Phán mới vừa nói ra hai chữ "mặt liệt", da thịt mềm mại trên eo bị nhéo một cái, sắc mặt cô vẫn không thay đổi, bình tĩnh nghiêng đầu liếc Chu Đình Quân một cái.
Ánh mắt của cô tràn ngập sự chất vấn: Chẳng lẽ anh không phải mặt liệt?
Đạo diễn hơi chần chờ nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Cô có thể chỉ dạy cậu ấy, không được thì để tôi."
Chu Đình Quân không cho Giang Phán cơ hội hãm hại mình nữa, anh rút một tấm danh thiếp mạ vàng trong túi áo khoác đưa cho đạo diễn.
Anh nheo mắt, âm thanh trong trẻo lạnh lùng: "Công việc của tôi rất bận, bình thường còn phải bồi bà...... người nhà, thật sự không có thời gian, xin lỗi."
Đạo diễn vốn cho rằng trên danh thiếp Chu Đình Quân đưa sẽ in chữ Giáo sư khoa XXX đại học B, đến khi ông nhìn rõ danh thiếp thì cả người đứng ngốc tại chỗ, ngây người suốt hai phút.
Chủ tịch tập đoàn Chu thị —— Chu Đình Quân.
Đạo diễn: "......"
Thái tử Chu thị không thích phụ nữ trong truyền thuyết?????
Tại sao không nói sớm......
Rõ ràng ông có thể lôi kéo đầu tư được chút gì đó.
Nghĩ lại thì, cảnh của Giang Phán vẫn chưa quay xong, ông vẫn còn có cơ hội tiếp xúc với vị thái tử Chu thị này.
Rốt cuộc đạo diễn cũng thoải mái, tiếp tục vui tươi hớn hở chỉ huy nhân viên thu dọn đồ đạc.
Cha Chu và Thái Ngọc sống ở khu biệt thự nằm lưng chừng núi, nơi đó non xanh nước biếc, ngày thường cũng ít có người lui tới nên rất thanh tịnh, ở lâu nên đâm ra hơi quạnh quẽ, đặc biệt là cha Chu và Thái Ngọc còn có một đứa con trai hoàn toàn không thích về nhà.
Trước khi Chu Đình Quân và Giang Phán vào cửa, cha Chu đang oán giận với Thái Ngọc, xem như phí công nuôi dưỡng đứa con trai này, lãnh chứng kết hôn một việc lớn như vậy cũng không thèm trưng cầu ý kiến bọn họ, nuôi chó còn thấy bớt lo hơn nuôi con.
Thái Ngọc tức giận trừng mắt nhìn cha Chu: "Còn không phải tại anh ư, từ nhỏ đã giáo dục con phải tự lập, phải tự mình đưa ra quyết định, cái này cũng được đi, anh xem con từ nhỏ đến lớn có nghe lời anh lần nào chưa, hay chuyện gì cũng tự quyết định rồi mới cho chúng ta biết?"
Cha Chu cầm đĩa trái cây lên, lặng lẽ cười hai tiếng: "Không phải do anh sợ con nó quấn em quá sao? Cái này còn tốt hơn là nuôi ra một đứa mẹ bảo gì nghe nấy phải không?"
Thái Ngọc giật lại đĩa trái cây trong tay ông, hừ lạnh một tiếng: "Em thấy mẹ bảo gì nghe nấy còn tốt hơn, giờ em chỉ mong chăm cháu cho thật tốt, ngàn vạn lần không thể nuôi ra một đứa nào giống như vậy nữa, không thân thiết với em chút nào."
Nói xong, bà trừng mắt nhìn người đàn ông còn đang dòm ngó đĩa trái cây trong tay mình: "Còn không mau gọi điện thoại hỏi xem hai đứa nhỏ đến đâu rồi? Đã trễ thế này, không phải xảy ra chuyện gì trên đường rồi chứ?"
Cha Chu nhíu mày: "Em đừng đoán mò, lớn tồng ngồng vậy rồi sao có thể xảy ra chuyện."
Chưa kịp dứt lời, cửa biệt thự đã bị đẩy ra.
Giang Phán và Chu Đình Quân xách theo một đống lớn đồ đạc đi tới.
Cha Chu lập tức thu lại nét tươi cười, xụ mặt nhìn về phía Chu Đình Quân: "Còn biết về đấy à? Đứa con bất hiếu này."
Trên mặt Chu Đình Quân không có chút cảm xúc gì, anh kéo Giang Phán đi qua, giọng nói rất hờ hững: "Ba, mẹ."
Thái Ngọc liếc cha Chu một cái, bà đứng lên tiếp đón Giang Phán: "Phán Phán lại đây ăn chút trái cây nè cháu, dì còn đang nấu canh, một lát nữa sẽ ăn tối."
Giang Phán cong môi cười, giọng nói ngọt ngào trong veo: "Mẹ, không sao đâu, giờ con vẫn chưa đói bụng."
Thái Ngọc bị tiếng gọi này của Giang Phán làm cho cảm động, bà ngẩn người, lên tiếng: "Đứa trẻ ngoan, đến đây ngồi với mẹ này."
Cha Chu vốn còn muốn mở miệng trách cứ Chu Đình Quân, nghe vậy bèn giương mắt nhìn về phía cô gái đang đứng bên cạnh con trai mình.
Cô gái nhỏ xinh đẹp có dáng người cao gầy, khuôn mặt trắng trẻo, giọng nói cũng rất êm tai, nhưng tại sao vẫn chưa chào mình?
Không lễ phép.
Cùng một đức hạnh với thằng quỷ con ông chứ không ai!
Giang Phán hơi hoảng sợ trước cái nhìn trang trọng của cha Chu, ông có khí chất của một trăm giáo viên cấp ba cộng lại.
Trong tay cô còn xách theo hai hộp thuốc bổ, cô đưa tới trên bàn trà, mặt không đổi sắc mà mỉm cười: "Ba, mẹ, đây là con và Đình Quân mua cho hai người......."
...... để nhận tội.
Cha Chu cố nén cười, gật đầu tượng trưng, ông ho nhẹ một tiếng, đứng lên đi về phía cầu thang vài bước rồi lại xoay người nhìn về phía Chu Đình Quân: "Lăn lại đây."
Giang Phán đưa mắt nhìn Chu Đình Quân với vẻ bất an, trái lại anh vẫn bình tĩnh như cũ, không khác gì anh chàng đẹp trai mặt liệt lúc trước.
Chu Đình Quân nhận thấy được ánh mắt của cô, cuối cùng cũng cong môi cười trấn an: "Không sao, em xem TV cùng mẹ đi, đói bụng thì ăn chút trái cây trước."
Giang Phán ngồi nói chuyện với Thái Ngọc một lúc thì dì giúp việc tới nói bữa tối đã chuẩn bị xong.
Thái Ngọc vỗ vỗ cánh tay Giang Phán: "Con lên thư phòng kêu hai cha con bọn họ ra ăn cơm nhé."
Giang Phán gật đầu rồi lên lầu, đi đến cửa thư phòng.
Cửa phòng không đóng, cô định gõ hai cái thì nghe thấy cha Chu bên trong nói: "Con làm sao vậy? Vợ mình cả ngày xuất đầu lộ diện bên ngoài, con coi vậy mà được à?"
Giang Phán còn tưởng cha Chu ghét bỏ nghề nghiệp của mình, nào ngờ lại nghe ông nói tiếp: "Con bé đã gầy như vậy mà con còn để nó ra ngoài làm việc, sao ba lại nuôi ra một đứa con không biết chăm sóc người khác như con chứ? Ba biết các con không muốn ở nhà, hai ngày trước ba đã mua lại căn biệt thự bên cạnh, các con dọn về đây, con bảo con bé đừng đi làm nữa, con thích tăng ca thì tăng ca, yêu công tác cứ đi công tác, con bé ở nhà chăm sóc sức khỏe cho thật tốt."
Chu Đình Quân hiểu được hàm ý của cha Chu, lạnh nhạt trả lời: "Tạm thời con chưa có kế hoạch sinh con."
Cha Chu tức giận: "Không thể vì con không thích trẻ con mà không có con được!"
Trước khi Chu Đình Quân kịp lên tiếng, Giang Phán gõ cửa, dịu dàng nói: "Ba ơi, mời ba xuống dùng cơm."
Cơm nước xong, cha Chu và Thái Ngọc trở về phòng, dường như bọn họ muốn thương lượng chuyện gì đó, sắc mặt cha Chu không được bình tĩnh cho lắm.
Không cần nghĩ Giang Phán cũng biết tại sao cha Chu tức giận, cô chọc eo Chu Đình Quân: "Tối nay chúng ta có về không anh?"
Chu Đình Quân hiếm khi nhìn thấy Giang Phán lo lắng, giống con thú nhỏ trong hoàn cảnh nguy hiểm có thể xù lông bất cứ lúc nào, anh thấp giọng cười một tiếng: "Em muốn về thì đêm nay chúng ta trở về."
Giang Phán đứng lên, đi tới đóng cửa phòng lại, vừa quay đầu thì phát hiện không biết từ lúc nào anh đã từ trên giường ngồi dậy.
Cô tránh ra bên cạnh một chút: "Anh muốn ra ngoài à?"
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn quả quýt trong suốt, vì đã lâu đời nên ánh sáng càng thêm mờ ảo.
Chu Đình Quân đứng trước mặt Giang Phán, thân hình bất động, ánh mắt u ám, mặt mũi cũng tối tăm không thấy rõ cảm xúc trên mặt.
Giang Phán nghiêng đầu nhìn anh: "Sao thế anh?"
Người đàn ông đột nhiên bước đến gần Giang Phán một bước, hơi thở bao vây cơ thể cô, một tay anh chống trên cửa áp cô gái nhỏ trước mặt vào cửa, giọng nói trầm thấp hơi khàn: "Muốn em."
Giang Phán: "......"
Cô đang đứng trước mặt anh đấy, con người này cứ nói bậy bạ gì đâu.
Chu Đình Quân cúi đầu, môi anh in lên má Giang Phán, thong thả di chuyển qua vành tai cô, nhiệt huyết dâng trào: "Bà xã, đã gần một tuần ta không gặp nhau rồi."
Trong phòng yên tĩnh, tiếng tim đập của hai người quanh quẩn bên tai Giang Phán, còn có âm thanh liếʍ ɭáρ mềm nhẹ triền miên.
Chân cô hơi nhũn ra, cơ thể trượt xuống, chưa di chuyển được bao nhiêu thì đầu gối anh đã chen vào giữa hai chân, chống đỡ cơ thể cô.
Giang Phán giơ tay vòng lấy cổ anh, giọng nói mềm mại như bông: "...... Hay là mình về đi anh?"
Chu Đình Quân hôn dọc theo đường cong duyên dáng ở cổ Giang Phán đi xuống, tay anh không nặng không nhẹ xoa lưng cô, thì thầm như đang mê hoặc: "Nhà anh cách âm rất tốt."
Ý thức Giang Phán có chút mơ hồ, vừa định mặc cho anh muốn làm gì thì làm, chợt nghe thấy bên ngoài có âm thanh mở cửa, ngay sau đó là tiếng bước chân, còn có giọng của Thái Ngọc: "Dì, Phán Phán và Chu Chu đâu rồi?"
"......"
Cách âm tốt của anh đấy.
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ