Nếu người khác sử dụng súng thì Mộ Triết Viễn ngược lại, anh rất ít khi dùng súng, lần nào anh cũng chỉ dùng gậy sắc quen thuộc của mình.
Trong đầu anh chẳng hiểu sao chỉ cần nghĩ đến chuyện Đường Ly trong tay Cao Hùng thì lí trí cũng không còn, anh cứ như quỷ satan từng chút, từng chút tiến đến gần hắn ta vừa nguy hiểm lại như trêu đùa mục tiêu của mình.
Mộ Triết Viễn cầm gậy vung lên đánh vào người hắn, nhưng Cao Hùng rất nhanh đã né kịp mà dùng chân đá về phía anh, anh cũng rất nhanh mà phản xạ dùng cánh tay đỡ lấy, gương mặt không chút biểu cảm, Cao Hùng có thể thua anh, nhưng người của hân ta đúng thật cứ như thây ma.
Hết một top lại đến top khác lau vào đám người Chu Yến Tây cho dù là trâu bò cũng sẽ biết mệt, nhưng Chu Yến Tây cho dù có bỏ mạng cũng phải yểm trợ cho mọi người, ở đây bọn họ đều là anh em đều là gia đình của cậu.
Trương Ngưng lúc này mới bắt đầu kéo được lí trí về, thông qua kính xe cô ta có thể nhìn ra được hình ảnh trước mắt chính là mớ hỗn độn, bởi vì Cao Hùng thừa biết nếu đối đầu trực tiếp anh ta sẽ không bao giờ thắng nổi anh, nhiều năm như vậy tính kế với anh, còn đi đường vô cùng lòng vòng.
Bất kì nút thắt nào cũng vậy, nó chỉ khó mở nhưng chỉ cần cố gắng thì chúng sẽ được nới lỏng, nới lỏng ra từng chút một, cuối cùng chính là hoàn toàn tháo bỏ được. Sợi dây trên tay của cô ta cũng bị cử chỉ hành động làm cho nới lỏng ra.
Nhưng cô ta không bỏ chạy, cho dù chạy đến chân trời gốc bể nào thì cũng sẽ không chạy thoát được làm gì thoát được anh cơ chứ, cô đã khiến anh và Đường Ly hiểu lầm mà xa nhau.
Cao Hùng nhìn anh lại không nhịn được mà ra đòn tâm lý “Mày ở đây tỏ vẻ làm gì? Chẳng phải mày vì Trương Ngưng mà trách phạt người phụ nữ của mày trong khi còn chưa điều tra được chân tướng, mày vì Trương Ngưng mà năm lần bảy lượt bỏ ngoài tai ý kiến của Đường Ly, vì cô ta mà để người của mình ra riêng…” Hắn ta dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp.
“Hoa Bụi Đường đẹp thật, vậy mày có biết ý nghĩa của chúng không? Bản thân mày cũng là loại cặn bả, thì lấy gì mà ý kiến việc tao làm?” Cao Hùng cảm thấy anh thì khác gì hắn ta, cũng đều là loại cặn bã, đôi khi hắn ta còn cảm thấy hắn ta còn tốt hơn anh bởi vì anh ta dùng Trương Ngưng như con cờ nhưng chưa từng để cô ta bị thương vì người khác.
Mộ Triết Viễn bất động những lời nói của Cao Hùng thành công đánh thẳng vào tâm lý anh, anh nhớ ra rồi hình ảnh Đường Ly lúc ở bên cạnh anh và lúc cô lạnh lùng muốn rời khỏi anh thì cũng đã một thời gian dài chịu đựng anh nhiều như thế nào.
Đều tại anh, anh thừa biết cô có tình cảm với mình nhưng lại không chấp nhận cô, chỉ muốn cô phục vụ mình, là anh không có não để suy nghĩ là anh ngu ngốc cái gì cũng nhìn ra còn tổn thương đến tình cảm của cô.
Cao Hùng nhìn thấy anh lơ là, hắn ta liền lao đến dùng gậy đánh vào người anh, hắn ta không chút nhân nhượng khi lật được tình thế, hắn liên tục đá rồi lại đấm vào người anh. Mộ Triết Viễn liên tục lùi lại tình hình hoàn toàn bị Cao Hùng áp đảo.
“Mẹ nó! Tao nhất định giết chết mày.” Hân ta không ngừng hét lên đầy bỡn cợt.
Mà trong đầu anh chỉ toàn là cảm giác tội lỗi, tội lỗi cứ như bóng ma đáng sợ nuốt chửng lấy anh cho dù không khiến anh hoàn toàn mất đi hết lí trí không biết tình hình nguy hiểm thế nào, nhưng nó lại khiến anh phân tâm.
Chẳng hiểu sao trước mắt của Mộ Triết Viễn anh lại nhìn thấy cô, anh thấy cô đứng vẫy tay gọi anh, đột nhiên anh không nhịn được mà đưa mắt nhìn. Cao Hùng cầm gậy hướng về phía Mộ Triết Viễn dùng lực mà đánh vào lưng anh khiến anh ngã nhào về phía trước.
Cơn đau kéo toàn bộ lí trí của anh trở về, anh nhíu mài tặc lưỡi một cái. Cao Hùng vừa định vung thêm một gậy vào đầu anh thì Chu Yến Tây đã hét lớn “Lão Đại!!!”
“Đoàng…!!!”
Tiếng súng không biết từ đâu phát ra, chỉ nhìn thấy nó có mắt nhìn mà ghim thẳng vào cánh tay cầm gậy của Cao Hùng khiến hắn buông gậy ôm lấy cánh tay của mình sắc mặt tái đi vì đau.
Lăng Lục Phong trên tau kẹp điếu thuốc vừa hút vừa bước đến, trên tay là cây súng lục bạc đã nhả đạn vào tay của Cao Hùng, phía sau Lăng Lục Phong còn có rất nhiều người, bao vây cả số lượng người còn lại của Cao Hùng, không chỉ có người của anh, mà còn có người của Hạ Bắc Sâm và những thuộc hạ chưa về kịp của Mộ Triết Viễn.
“Mộ Triết Viễn cậu đéo có não sao? Cậu đến đây đánh nhau với loại chơi bẩn này, nếu chúng gài bẫy thì sao hả? Cậu không nghĩ sẽ bỏ mạng sao.” Lăng Lục Phong đi đến nắm lấy anh tức giận đạp anh thêm một câi khiến cho Chu Yến Tây cũng phải thầm nuốt nước bọt.
Cao Hùng chậm rãi lùi lại, nhưng giác quan của bọn anh lại rất nhạy, đặc biệt là Lục Phong, im lặng chậm rãi hút thuốc một chút gấp gáp cũng không có.
“Mộ Triết Viễn tôi nói cho dù cậu có là đàn ông tồi thì cũng đừng hạ mình đối đầu với cái tên chơi bẩn không bao giờ chính trực như hắn.” Lăng Lục Phong không chừng mắng chửi Mộ Triết Viễn, cho dù biết bây giờ anh sống rất bất cần, cái gì cũng không muốn quan tâm.
Lăng Lục Phong tặc lưỡi một cái nổ súng bắn về phía đầu bàn chân của Cao Hùng “Mày xem ra hôm nay là hồn ma canh gác nơi này rồi, đừng hòng chạy khỏi đây.”
Sắc mặt của hắn ta liền nhăn lại, cơn đau ở tay vẫn không ngừng, trước mắt sắp không nhìn nổi nữa, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh của Trương Ngưng vui vẻ nũng nịu bên cạnh hắn ta khi ở Malaysia.
Khoé môi của Cao Hùng nhếch nhẹ lên “Mày nghĩ tao không thể rời khỏi đây? Chậc vậy xem ra tao phải tìm người đi cùng tao bầu bạn rồi, để xem người nào nhỉ, hình như thiếu mất một người tao mang về rồi.” Vẻ mặt của hắn ta hết chín phần đắc ý như nắm chắc phần thắng trong tay mình.
“Mang người ra đây.”