Dáng vẻ của Mộ Triết Viễn ở trước mặt Cao Hùng chính là đầu trời chân, chân đạp đất cho dù có mười Cao Hùng xuất hiện cũng không khiến anh cảm thấy lo lắng, bởi vì kém cỏi chính là kém cỏi nếu có bản lĩnh thì ngay từ khi về Ma Cao hắn ta đã ra tay rồi.
“Mày nghĩ mày có bản lĩnh đánh đuổi tao thêm lần nữa sao?” Cho dù thái độ của cả hai như muốn nhai tươi nuốt sống nhau, thì hành động vẫn vô cùng ung dung.
Anh cười nhẹ đầy mỉa mai “Vậy mày nói xem người không có bản lĩnh như tao đây… Làm sao phát hiện được Trương Ngưng là người của mày?” Anh khom người cầm lấy ly rượu vang nhấp một ngụm tay còn lại dụi dụi bỏ điếu thuốc.
Mộ Triết Viễn tựa lưng sau ghế, chân vắt chéo nâng ly rượu lắc lư trên tay như muốn vờn con mồi một cách đầy thú vị, Cao Hùng cho rằng anh thích cô ta cho nên sẽ mù quáng sao? Ngay khi đơn hàng bị đánh cắp và Chu Yến Tây phát hiện có người đã giết chết bọn họ và dằn mặt Cao Hùng.
Thì thái độ lẫn cảm xúc của Trương Ngưng thay đổi liên tục, người phát hiện đầu tiên là Chu Yến Tây, cuộc đối thoại ở tổ chức ngày hôm đó Chu Yến Tây thu âm không sót một chữ, cho nên anh chỉ còn cách đợi Trương Ngưng một cách chậm rãi, muốn xem cô ta muốn gì và Cao Hùng có mục đích gì.
Sắc mặt của Cao Hùng đanh lại vô cùng khó coi, hắn ta chưa nhận được tin mà Trương Ngưng bị phát hiện, cũng không hề nhận được tin nào từ thám tử của hắn ta, chuyện lớn như vậy không phải có thể tùy tiện.
“Mày đừng thắc mắc sao không nhận được tin tức gì, muốn nhận thì phải đến địa phủ bọn họ đều ở đó rồi tao chỉ chừa lại Trương Ngưng cho mày xem…”
“Chu Yến Tây!” Mộ Triết Viễn nốc một hơi cạn sạch ly rượu, thông thả nhướng mày gọi Chu Yến Tây mang điện thoại kết nối với camera của phòng giam, Mộ Triết Viễn cũng không ngại thông qua camera nói cho cô ta biết ngươi cô ta yêu đang xem cô ta bị hành hạ thế nào.
Nhưng thật kỳ lạ sắc mặt của Cao Hùng lại không hề thay đổi, nhìn thấy Trương Ngưng trên người đầy vết thương hắn ta cũng không dao động, chỉ cười nhạt rồi chán ghét không xem nữa, hắn ta dựa vào sofa một chút đau lòng anh cũng không nhìn thấy.
Rốt cuộc hai người họ là yêu nhau sao? Hay cả người yêu mình cũng bị hắn ta lợi dụng như một con cờ?
“Mày đưa tao xem làm gì? Cô ta liên quan gì tao? Cùng lắm là vui chơi một chút, cái gì tận dụng được thì tận dụng bỏ phí chết đi được.” Lời nói bỡn cợt không chút hơi ấm lẫn sự yêu thương nào dành cho Trương Ngưng.
Cao Hùng cuối cùng cũng nhận là Trương Ngưng chỉ là một món đồ chơi của anh ta, là một con cờ hết giá trị không chút quan trọng, giây phút này vậy mà cô ta không nghe thấy, cô ta bị đánh đau đến mức ngất đi không còn tỉnh táo.
Đây là điều ngoài dự định khi anh đến đây gặp Cao Hùng, hoá ra chỉ có bản thân Trương Ngưng yêu hắn ta chừa từng yêu, cũng đúng thôi hắn ta vốn dĩ là loại người bỉ ổi như vậy mà, làm gì có chuyện thật lòng với cô ta.
Chu Yến Tây chán nản không muốn nghĩ, bây giờ người đáng thương nhất chính là Trương Ngưng cô ta không nghe được những lời này của hắn ta, đúng là vô liêm sỉ.
Nhìn anh ta Mộ Triết Viễn cũng chỉ biết khẽ cười nhạo, anh đột nhiên nhìn Cao Hùng lại nhớ lại dáng vẻ của mình cũng đã từng như vậy với Đường Ly chỉ là hoàng cảnh khác nhau. Trương Ngưng đáng thương ở hiện tại nhưng người đáng thương nhất chính là hắn ta.
Anh đứng dậy không cầm lấy chiếc điện thoại mà để lại cho hắn ta, kéo chiếc mũ che nửa gương mặt hai tay đút túi quần xoay người lại, bước chân anh khi bước đến cửa của căn nhà nhỏ đã dừng lại nói với Cao Hùng.
“Nếu mày còn có ý định làm tổn thương đến người xung quanh tao và thậm chí là mày muốn chiếm địa bàn của tao thì đừng nói là Trương Ngưng, ngay cả những người anh em của mày tao cũng sẽ khiến sống không bằng chết.” Dứt câu anh ung dung bước ra khỏi đó, sát khí trên người anh vẫn chưa hết, cả căn phòng đột nhiên rơi vào lạnh lẽo.
Mộ Triết Viễn đang đùa hắn ta sao? Hâm doạ? Hắn ta quay về đây chắc chắn phải lấy được Ma Cao nếu không sẽ rất khó, làm gì có chuyện vì người khác mà bỏ quên đi mục tiêu của mình.
Hắn ta nốc hết ly rượu trên tay mình rồi đứng dậy không hề nhìn đến màng hình điện thoại.
Nhưng vừa đứng dậy cơ thể hắn ta liền bị đông cứng, không nhúc nhích khi nghe điện thoại phát ra lời nói vô cùng yếu ớt của Trương Ngưng, thật ra cô ta đã nghe những gì Cao Hùng vừa nói chỉ là không muốn chấp nhận nên phớt lờ đi xem như không có gì.
“A Hùng! Anh đến mang… em về đi, em đau…quá thật sự chịu… Không nổi.” Lời nói bị ngắt quảng từng hơi chứng tỏ cô ta đang rất đau, cho dù nghe thấy sự thật vẫn muốn thử một lần để biết.
Cao Hùng không lên tiếng, qua màng hình Trương Ngưng cũng cúi mặt không ngẩn nhẹ lên như lúc nãy để cầu xin hắn ta nữa, sự im lặng của hắn ta chính là câu trả lời. Từ đầu đến cuối đều chỉ có cô ta vì hắn ta, chỉ có cô ta để tâm quá nhiều, cũng chỉ có cô ta tự mình yêu.
Khoé môi cô ta nở nụ cười rất nhạt, nói ra những lời nói cuối cùng với anh ta “Anh không đến, em không tức giận đâu, anh cứ làm việc của anh đi, tương lai vẫn là quan trọng nhất, sự nghiệp của anh, anh phải ưu tiên. Em không sao đâu, đau một lúc sẽ không đau nữa… Anh không cần đến đâu, đợi em thoát được rồi, em sẽ chạy đi tìm anh.” Trương Ngưng trái tim của cô ta hiện tại còn đau hơn cả bị người khác cầm dao đâm vào, khiến cô ta thống khổ.
Cao Hùng không yêu cô ta, từ đầu đến cuối chỉ có cô ta chủ động cam tâm tình nguyện giúp Cao Hùng, phản bội Mộ Triết Viễn, đây có được tính là quả báo không?
“A Hùng! Em thật lòng đã thích anh đến quên đi mình rồi…” Trương Ngưng vừa dứt câu thì camera cũng bị ngắt đi, màng hình điện thoại một màu đen kịt không chút dấu vết.
Lúc này hắn ta mới quay đầu nhìn xuống thì đã không còn nhìn thấy Trương Ngưng nữa, điện thoại một màu đen nhánh, không hiểu sao giây phút này sau những lời của cô ta nói, hắn ta mới cảm thấy có chút khó chịu.
Trương Ngưng đã yêu Cao Hùng như cách mà Đường Ly yêu Mộ Triết Viễn, cô ta chỉ có một mình, không thể gọi về nhà, cũng không thể nói những uất ức một mình.