Đường Ly đứng nhìn mình ở trong gương nhà vệ sinh, hình như cô cũng tự cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể khi liên tục thèm chua, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ là vì bản thân lâu rồi không ăn nên muốn ăn vậy thôi.
Não cô như đang báo động, cô đứng ở nhà vệ sinh rất lâu, không phải đâu, không phải là anh và cô ngày hôm đó đã gây nên đâu, nhiều lần như vậy không bị chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, chắc là dạ dày cô không tốt.
Đúng rồi là dạ dày cô không tốt thôi.
Cô rửa mặt rồi bước ra bên ngoài, nhìn thấy Lam Tư Anh đến chăm Đường Ứng, phải nói thế nào nhỉ? Cô bạn này của cô rất thích Đường Ứng nhưng tuổi cô cách cậu tận 4 tuổi, vậy nên Tư Anh luôn không thừa nhận mà chỉ âm thầm dõi theo hành trình phát triển của cậu.
“Cậu đến rồi vậy cậu chăm em ấy giúp tớ, tớ còn có việc.” Đường Ly không muốn làm kỳ đà, cũng muốn về nhà để thử chuyện kia, bây giờ Tư Anh ở đây cô sẽ không cần lo lắng quá nhiều.
Lam Tư Anh quay đầu nhìn cô, chỉ nói ngắn gọn một câu “Cậu mang thai sao? Nếu thật sự cảm thấy không khoẻ cậu nên đi khám đi, cho dù chuyện gì xảy ra cũng không được nghĩ đến những chuyện kia.” Biểu hiện của Đường Ly càng khiến cho Tư Anh cảm thấy chắc chắn hơn chuyện này cho nên mới không giữ Đường Ly lại.
Nếu như cô mang thai thì ba đứa bé chắc chắn chỉ có Mộ Triết Viễn mà thôi, không thể nào là người khác được vậy nên chắc chắn mọi chuyện sẽ rắc rối hơn, khi Đường Ứng bị thương mà người có mặt lúc đó lại là anh, Đường Ly sẽ không bỏ qua.
Cô gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh của Đường Ứng, trong đầu hiện lên vô vàng câu hỏi đặt ra.
Nếu như thật sự mang thai thì sao?
Có nên nói với Mộ Triết Viễn không? Dù sao nếu mang thai thì cũng là con anh mà.
Hay là cô tùy tiện kiếm người giúp mình giả vờ kết hôn nhỉ? Như vậy sẽ không ai nghi ngờ cô?
Cô chưa từng nghĩ đến những chuyện này, cũng chưa từng nghĩ cô và anh lại như thế này, cô không hiểu càng không biết bản thân phải gì, cô cảm thấy bất an, cảm thấy sợ hãi đến mức không thở được. Trên đường về nhà cô ghé tiệm thuốc mua que thử thai nếu thật sự mang thai cô sẽ mang con cô đi nơi khác sẽ không ở lại đây.
Mộ Triết Viễn từ lúc ở bệnh viện anh đã âm thầm lái xe theo cô, anh muốn nhìn thấy cô, bởi vì ngay chính anh cũng cảm nhận được có gì đó, anh sợ anh sẽ mất cô, sợ sẽ không được nhìn thấy cô.
Cô gái nhỏ của anh vẫn xinh đẹp như vậy, cho dù không trang điểm cũng có thể đẹp đến mức khiến người ta ghen tị với cô. Hàng chân mày của anh nhíu lại khi nhìn thấy cô vào tiệm thuốc, cô bệnh rồi? Có phải thức khuya nhiều cuo nên ốm rồi không, vừa lo lắng vừa bất an, nhưng lại bất lực vì không thể đứng trước mặt cô.
Trước khi đến giờ rời khỏi đây để đến gặp Cao Hùng thì anh muốn nhìn thấy Đường Ly, cô chính là sức mạnh, là tâm tư cũng là người cả đời này anh mắc nợ.
Anh cứ thế giữ khoảng cách lái xe theo cô về đến nhà, nhìn thấy cô an toàn rồi mới lái xe rời khỏi “Tiểu Ly! Tôi đi chuộc tội với em!” Khoé môi Mộ Triết Viễn nở lấy nụ cười sau đó theo định vị từ trước trực tiếp lái xe đến ngọn núi ngoại thành.
Ở đây vắng, lại rất đẹp, vì phía sau ngọn núi cao chính là đại dương bao, chỉ tiếc là anh không phải sơn tinh, Cao Hùng cũng không phải Thủy Tinh cho nên không có chuyện Trương Ngưng là Mị Nương của bọn họ.
Cô ta là người của Cao Hùng còn anh là người Đường Ly, sắc mặt của anh lạnh tanh, con người đen nhánh đi đến điểm hẹn, anh không muốn Hạ Bắc Sâm đi cùng bởi vì còn Doãn Từ Ân, cũng không thể goin Lục Phong Vân và Lăng Lục Phong bọn họ đều còn có gia đình.
Chu Yến Tây cho dù không thích cách anh làm với Đường Ly, nhưng cậu ta theo anh lâu như vậy chắc chắn không để anh gặp nguy hiểm mà đến đó một mình được, bọn họ ở cùng một tổ chức chính là người một nhà, mà Mộ Triết Viễn chính là anh cả.
Không ai nhìn anh em mình đi vào nguy hiểm mà ngăn không được liền bỏ mặt. Chu Yến Tây đi phía sau anh, anh thông thả đút tay vào túi quần dáng vẻ ung dung vô cùng, sắc mặt một chút cũng không thay đổi, anh bước vào căn nhà lá nhỏ trên ngọn núi, nhìn thấy Cao Hùng ung dung ngồi thái độ so với nhiều năm trước cũng không khác là bao nhiêu.
“Anh Viễn đến rồi sao? Chậc! Chậc! Lâu ngày mới gặp lại cũng thay đổi gì nhiều nhỉ.” Cao Hùng thái độ bỡn cợt xem thường anh thấy rõ, hắn ta lần này đã chuẩn bị rất kỹ cho nên không có chuyện sẽ thua đâu.
Mộ Triết Viễn ngồi xuống ghế, gác tay thông thả kẹp điếu thuốc làm một hơi rồi nhếch mép thông thả lên tiếng khiến hắn ta đanh mặt “Ý mày không thay đổi là mày sẽ lại bị tao và Hạ Bắc Sâm đánh đên mức bỏ chạy không kịp à? Mà mày bỏ trốn nhiều năm như vậy vẫn không khôn lên được chút nào sao.” Anh nhìn hắn ta một chút sợ hãi cũng không có, chỉ sợ có những chuyện ngoài tính toán xảy ra, nếu không thì Cao Hùng lần này không chạy nổi, anh sẽ mang hắn ta cùng anh xuống địa ngục.