Cho dù chuyện giữa cô và anh có thế nào thì mọi thứ cũng chẳng thay đổi là bao nhiêu, anh đến Malaysia đón cô ấy về, còn cô vẫn tiếp tục làm việc của mình, vết thương cũng không còn cảm thấy đau.
Sau khi cô bị thương Lương Ngôn cũng không đi nước ngoài nữa, anh ở lại Ma Cao cho dù không ra mặt nhưng chắc chắn sẽ không để cô bị thương thêm lần nào nữa, Đường Ứng cũng ở lại với Lương Ngôn cùng Lương Tiêu, đến thời điểm hiện tại cô chỉ còn họ để mà tin tưởng.
Đường Ly nhìn vườn hoa ở biệt thự của anh, mỗi ngày nếu như hoàn thành nhiệm vụ trở về, cô sẽ đến đây ngắm nhìn nó, lúc đó cô thật sự cảm thấy thoải mái. Nhưng bây giờ không cần nữa, sau này cô sẽ không ở đây, Mộ Triết Viễn cũng sẽ không có thời gian chăm sóc, nếu như cứ để nó chết dần chết mòn thì thật khó coi.
Khoé môi cô nở nụ cười nhàn nhạt, bước vào bên trong biệt thự tìm người giúp việc, phải đảo mắt một lúc mới có thể nhìn thấy chị ấy “A Tư! Chị giúp tôi cho người dọn bỏ vườn hoa đi nhé.” Đôi mắt của Đường Ly lộ re vẻ không đành lòng, nhưng cô rất kiên quyết khiến A Tư không hiểu.
“Chẳng phải em thích Hoa Bụi Đường nhất sao?” A Tư đưa mắt nhìn cô, bởi vì Đường Ly thường xuyên chăm sóc, thậm chí cho dù cô rất bận cũng sẽ dành chút thời gian ra, chẳng ai để ý nhưng A Tư nhìn rất rõ.
Cô có chút sững lại nhìn A Tư, hoá ra ở biệt thự này vẫn còn một A Tư để ý đến mức biết cô thích những gì, A Tư là giúp việc của biệt thự, chị ấy làm từ 6 giờ sáng, đến 6 giờ chiều, lại có thể biết được cô thích Hoa Bụi Đường.
“Hình như... Tôi đã không còn thích nữa rồi có lẽ nhìn nó đến phát chán rồi.” Cô mỉm cười với A Tư, nụ cười của cô có chút gượng gạo, vậy mà lời nói rất nghiêm túc kiên quyết.
A Tư thở dài đành gật đầu, cho người đến dọn bỏ vườn hoa đi, cảm thấy thật tiếc bởi vì Hoa Bụi Đường đặc biệt là màu trắng, là tối giản mà cô thích nhất, bây giờ lại phải bỏ đi.
Những người phụ nữ khác sẽ thích hoa hồng, sẽ thích những bông hoa đắc tiền đầy màu sắc ngoài kia. Đường Ly rất khác họ, cô lại thích Hoa Bụi Đường, một loại hoa mà những người phụ nữ cao quý ngoài kia rất ai để mắt đến.
Hoa Bụi Đường tượng trưng cho rất nhiều thứ, tượng trưng cho sự mạnh mẽ, sự lạnh lùng đặc biệt trong tình yêu, nó lại tượng trưng cho một tình yêu không được hồi đáp. Nếu nói Hướng Dương mặc ánh nắng gay gắt, nóng bức đến khó chịu thì nó vẫn luôn mạnh mẽ một lòng hướng về phía mặt trời của nó, thì Hoa Bụi Đường cũng không khác là bao nhiêu, nó mặc kệ thời tiết khắc nghiệt, mặc cho mưa gió bão bùng, mặc cho nắng nóng gay gắt thì nó vẫn sẽ luôn vững vàng, toả sáng bởi nét đẹp của riêng nó.
Từ cánh cửa sau của biệt thự có thể nhìn ra vườn hoa, Đường Ly đã đứng ở đó, cô đứng nhìn những đoá hoa mà mình thích nhất, khoanh tay thờ ơ dựa vào cánh cửa, ánh mắt có chút tiếc nuối lộ ra. Nhưng cô biết phải làm sao đây? Nếu như Trương Ngưng nói không thích thì Mộ Triết Viễn sẽ giữ lại chúng sao? Nếu như không có cô thì anh sẽ cúi mặt khom lưng mà chăm chúng sao?
Trong tình yêu sẽ chẳng có gì buồn hơn chuyện yêu thầm của tuổi trẻ, sẽ chẳng có gì đau lòng bằng có người trong tim mình nhưng lại không có ở bên cạnh mình.
Đợi năm phút cuối cùng Đường Ly cũng nhìn thấy A Tư gọi người đến dọn bỏ đi vườn hoa, cô nhìn thấy từng bụi hoa một được dọn, trong lòng khó chịu đến mức muốn chạy ra ngăn lại bước chân muốn nhấc lên đi, nhưng lý trí níu giữ cô lại.
Sau này không ngắm Hoa Bụi Đường, không chăm sóc, ngoài A Tư ra sẽ chẳng còn ai biết cô thích Hoa Bụi Đường nữa, cũng sẽ không ở biệt thự này nữa, cho dù không thể ở tổ chức, thì cô cũng sẽ không ở đây, nơi này ngay từ đầu đã không thuộc về cô.
Cô là kẻ vất vưởng nương tựa, sống nhờ ở đây thay thế cho người khác, chủ nhân của nó về rồi, cô cũng phải đi thôi.
Trái tim của cô đau đến mức không thể cảm nhận được gì nữa, vườn hoa từng chút từng chút được dọn một cách rất nhanh, những bụi hoa được để chung một chỗ... Giây phút đó không nhịn được mà Đường Ly đã rơi nước mắt...
Tiếng chuông điện thoại phá tan đi bầu không khí khiến người khác nhìn vào đã cảm thấy khó chịu.
Cô cầm lấy điện thoại lên xem thì nhìn thấy đó là Lương Ngôn gọi cho cô, Đường Ly lướt ngón tay một cái rồi để lên tai nghe.
“Tiểu Ly! Em còn cảm thấy đau không?” Giọng Lương Ngôn có chút lo lắng.
“Không đau nữa.”
“Vậy chúng ta đi chơi đi, Đường Ứng muốn đi chơi bảo anh gọi em đến đi cùng.” Lương Ngôn xoa xoa cái mũi đáng thương của mình, giọng điệu vô cùng dịu dàng, chỉ thiếu chút đã chạy đến quỳ xuống mà cầu xin cô.
Đường Ly nghe đến đó cũng đủ biết, chỉ là không muốn anh thất vọng, cũng muốn đưa Đường Ứng ra ngoài vui chơi một chút “Được! Em đến đó ngay đây mọi người chuẩn bị đi.” Cô nói xong thì cúp máy.
Đưa mắt nhìn vườn hoa một lần nữa rồi không quay đầu thêm lần nào nữa mà bỏ đi.