Chương 33: Cậu bày tỏ thái độ đi
Nhưng tận đáy lòng anh ta lại tràn ngập khinh thường đối với Khám Chính Đức, đừng thấy gã hiện tại sở hữu tập đoàn Quý Lộc nhưng lập nghiệp thế nào, danh tiếng tại Đông Cảng hiện tại ra sao người khác không biết nhưng Diệp Ngọc Sơn lại hiểu rất rõ, bởi anh ta không muốn dính líu đến chuyện này, lại càng không muốn bị thúc ép từ phía Cừu Thừa An bên kia vào thời điểm mấu chốt bản thân đang tranh cử chức phó thị trưởng này.
Khám Chính Đức xuất thân là một tay xã hội đen, tuy từng dính dáng tới Cừu Thừa An nhưng đó đều là chuyện của quyền lực và kinh doanh, không liên quan gì đến hai gia đình, nhưng một khi kết thành thông gia, tính chất của sự việc liền thay đổi, nếu trong tương lai gã ta xảy ra bất kỳ vấn đề gì đều sẽ liên lụy tới Cừu Thừa An.
Khám Chính Đức muốn dùng con gái mình để dựa thế vào một điểm neo ổn định, điều này không thành vấn đề, nhưng vấn đề là người giữ neo đó có đồng ý hay không?
Gã ta nghĩ mình giàu có liền cảm thấy bản thân có thể dùng tiền bạc thu mua một con đường bằng phẳng, nhưng làm sao có thể dùng phương thức này để tẩy trắng cho bản thân đây, còn không bằng sớm ngày rút lui.
Xã hội đen hay công chính ngay từ đầu đã quyết định ‘màu nền’ của bạn, mong muốn đi lên từ nền đen rồi tẩy trắng làm người tốt là điều vô cùng khó khăn. Suy cho cùng, con người từ thế hệ này sang thế hệ khác đều phải tiến lên phía trước, đời này của bạn cho dù được tẩy trắng nhưng con cháu đời sau vẫn sẽ bị người đời lật lại quá khứ tối tăm đó.
Vì vậy, việc tẩy trắng này không phải là cái gọi là ngâm nước tẩy sạch vải trắng bị nhuộm đen mà càng giống như một bức tranh sơn dầu, nếu muốn tẩy trắng nền đen chỉ có thể phủ lên một lớp sơn trắng, nhưng đáy đen thì vẫn luôn ở đó.
Bản thân là loại hàng gì bạn không biết sao? Còn mơ tưởng đeo bám một lãnh đạo cấp bộ như Cừu Thừa An, đúng là ôm mộng cóc ghẻ ngủ một giấc liền cảm thấy bản thân cũng là công chúa ếch mà.
“Tổng giám đốc Khám, con người tôi có hai quy tắc, một là không làm mai mối, hai là không cam đoan, cho nên chuyện này tôi không thể giúp gì được cho anh rồi”, Diệp Ngọc Sơn không cho gã ta có cơ hội thuyết phục, trực tiếp từ chối.
Khám Chính Đức nghe vậy thì gật đầu đáp: “Tôi hiểu, tôi cũng chỉ hỏi thử xem sao thôi, chỉ là có một chuyện cậu phải chuẩn bị tâm lý trước, cậu xem đi”.
Nói xong gã ta liền lấy ra một bì thư từ ngăn kéo bàn trà và đưa cho Diệp Ngọc Sơn.
Diệp Ngọc Sơn nhận lấy xem qua môt lượt thì sắc mặt liền đại biến, đây là một lá thư báo cáo, báo cáo anh ta từng cung cấp ba khoản tiền vốn cho tập đoàn Quý Lộc vào ba năm trước, và giúp tập đoàn này giành được hàng nghìn mẫu đất sa mạc hoang hóa, đến nay vẫn chưa có bất kỳ khoản hoàn trả nào, nhưng số tiền này làm sao lại vào tài khoản của tập đoàn Quý Lộc?
“Việc này là do người thật ở đơn vị của cậu báo cáo đó, thời điểm quan trọng như hiện tại cậu nói phải làm thế nào đây?”, Khám Chính Đức thích thú hỏi.
Diệp Ngọc Sơn không mù, đương nhiên anh ta nhìn thấy chữ ký ở cuối trang là dùng tên thật để báo cáo, trước khi bản thân được bổ nhiệm vào chiếc ghế phó thị trưởng lại xảy ra loại chuyện này khiến mái đầu anh ta nhanh chóng ướt đẫm.
Mái tóc vốn chẳng có mấy cọng nay từng sợi từng sợi dính lên da đầu càng khiến anh ta trông mệt mỏi rã rời.
“Ngọc Sơn à, tôi đã trao đổi với thư ký Cừu rồi, chúng ta phải nghĩ cách giải thích rõ ràng số tiền 200 triệu này nếu không sẽ rất khó vượt qua cửa trót lọt”.
Diệp Ngọc Sơn rất nhanh đã bình tĩnh lại sau cơn căng thẳng và hoảng loạn ban đầu, anh ta đặt thư báo cáo trong tay xuống, nhìn Khám Chính Đức nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì khoản tiền này là do thư ký Cừu đặc biệt phê duyệt. Các người nói phải triển khai dự án khai thác than thành dầu ở Ninh Hạ, lúc đó tôi có phản đối, nhưng thư kỳ Cừu mỗi ngày đều gọi điện cho tôi mấy lần để thúc giục, bây giờ các người muốn tôi gánh tội thay sao?”
Khám Chính Đức nghe vậy cau mày nói: “Lời này của cậu là thế nào, sao có thể để cậu chịu oan thay người đây mà là do tôi và cậu cùng gánh, tuyệt đối không thể để liên đới tới thư ký Cừu, ông ta còn thì chuyện của chúng ta vẫn còn đường cứu vãn, ông ta đổ chúng ta cũng toi đời”.
Hôm nay khi tới đây Diệp Ngọc Sơn liền cảm thấy bất an, bây giờ thì linh cảm đó thực sự ứng nghiệm rồi.
Khi một người được cất nhắc thì cũng đồng nghĩa với việc bị đem ra phơi bày giữa cái nắng chói chang, tuy không phơi đủ một trăm tám mươi ngày nhưng quá trình này cũng rất gian khổ.
Vấn đề là trước mắt ai mà không có vấn đề này vấn đề kia, cho nên, trong quá trình phơi bày ai may mắn có lẽ có thể vượt qua, còn những người đen đủi liền bị bị phơi thành tương khô.
Diệp Ngọc Sơn của hiện tại đã không bận tâm tới chức phó thị trưởng của mình có thể hạ cánh an toàn hay không mà là làm thế nào mới tránh thoát khỏi tai họa lao tù.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!