Chương 31: Tôi có hứng thú với cậu
Lục Hàm Yên hé miệng, vừa định nói gì đó thì Khám Chính Đức ở bên cạnh đã lên tiếng: “Tôi là Khám Chính Đức, tập đoàn Quý Lộc là của tôi, cậu chưa nghe nói bao giờ à?”
“À, có nghe nói, mà chưa gặp người thật. Tiểu Lục, đây là lỗi của cô đấy, sao cô không giới thiệu Tổng giám đốc Khám với tôi thế, cô xem đi, làm tôi hiểu lầm mất rồi…”, dứt lời, Trần Quang Huy còn nhìn thoáng qua ba người đang nằm trên thảm ngoài cửa.
Trông Khám Chính Đức như sắp hộc máu đến nơi, đây là lần đầu tiên gã ta bị xúc phạm nặng nề như thế, không phải bị xúc phạm đến thân thể mà là thể diện của mình.
Khách sạn này là của gã, người phụ nữ này cũng là người của gã, đứa bé trong bụng người phụ nữ này là con của gã, vệ sĩ cũng vậy, nhưng ngay tại đây, gã lại bị thằng khốn này móc máy đến mức chỉ muốn độn thổ cho xong.
“… Nhưng tôi vẫn cảm thấy kinh doanh chính là trao đổi, có thể đổi thì đổi, không đổi được thì dẹp, không cần phải hùng hổ đe doạ người ta như thế. Tổng giám đốc Khám, lần trước tới anh chưa gõ cửa đã xông thẳng vào, tôi chưa nói gì đâu. Lần này tôi chỉ nói có vài câu, người của anh đã đánh tôi rất tàn nhẫn, tôi cũng chỉ tự vệ thôi, không tin thì anh có thể đi kiểm tra camera giám sát, từ đầu đến cuối tôi đều tự vệ hết”, Trần Quang Huy nói không kiêu ngạo cũng không tự ti.
“Vậy cậu biết tôi là ai rồi à?”, Khám Chính Đức giận dữ chất vấn.
“Biết rồi, nhưng tôi vẫn nói câu đó, cô ấy là vợ tôi, ai bất lịch sự với vợ tôi, tôi sẽ dạy cho kẻ đó biết thế nào là lịch sự”. Trần Quang Huy nhìn thẳng vào Khám Chính Đức, không hề chùn bước.
Khám Chính Đức giận quá hoá cười, ở trong mắt gã ta, Trần Quang Huy là một kẻ ngu xuẩn.
Nhưng không đợi gã ta cười ra tiếng, Trần Quang Huy đã cau mày hỏi: “Tổng giám đốc Khám, những doanh nhân như anh được nhận đãi ngộ đặc biệt ở thành phố này phải không?”
Khám Chính Đức không hiểu anh nói lời này có ý gì, bèn nhíu mày không trả lời.
Trần Quang Huy nói tiếp: “Tôi đã từng đi lính, cũng từng tuần tra biên giới nên cũng không xa lạ gì với nhiều thứ. Tôi nhìn ra được cái thứ bên eo của ba người họ là đồ thật, thành phố đã cấp giấy chứng nhận sử dụng súng cho họ chưa thế?”
Trần Quang Huy vừa nói ra câu này, mặt Khám Chính Đức liền biến sắc, gã ta đột nhiên cảm thấy răng hàm mình hơi nhức.
“Giám đốc Lục, hôm nay đến đây thôi, tôi còn có việc khác, hôm nào sẽ ghé thăm sau”.
Nói rồi, Khám Chính Đức bước ra ngoài cửa, hoàn toàn mặc kệ ba người nằm dưới đất, đi thang máy thẳng xuống dưới, Trần Quang Huy cũng đi theo gã ta, thay cho nhân vật vệ sĩ.
“Tôi cảm thấy rất có hứng thú với cậu, hẹn hôm nào uống trà tâm sự nhé?”, Khám Chính Đức hỏi lúc đi ra khỏi thang máy.
Trần Quang Huy theo Khám Chính Đức ra tới cửa đại sảnh mới đáp: “Tôi không có hứng thú với anh, có điều tôi phát hiện anh có hứng thú với vợ tôi. Khuyên anh một câu này, đừng có ý đồ gì với cô ấy”.
Khám Chính Đức không tin Trần Quang Huy có quan hệ gì với Lục Hàm Yên, nhưng gã ta có thể xác định một điều, Trần Quang Huy đang bảo vệ Lục Hàm Yên, chỉ riêng điểm này gã ta đã khá là khâm phục Trần Quang Huy.
Đây gọi là gì, đây là làm đúng chức trách của mình.
“Nhưng tôi nghe nói con của Lục Hàm Yên không phải con của cậu, cậu đang đổ vỏ cho người khác đấy, làm hiệp sĩ đổ vỏ”, Khám Chính Đức đánh một đòn trí mạng, gã ta đang nhắc nhở Trần Quang Huy, tôi biết rất nhiều chuyện, cậu đừng ở đây ra vẻ nữa.
Khám Chính Đức cứ tưởng sau khi gã nói lời này, Trần Quang Huy nhất định sẽ lúng túng hoặc trở mặt với mình, nhưng không ngờ anh lại nói: “Đứa bé không phải con tôi, nhưng giấy chứng nhận kết hôn là thật mà?”
Khám Chính Đức không phản bác được, đụng phải một người khác thường như anh, gã ta cũng không còn cách nào khác.
Lúc Trần Quang Huy quay lại trước cửa văn phòng của Lục Hàm Yên, cô ta đã gọi nhân viên bảo vệ dìu những người này tới phòng bảo vệ để nghỉ ngơi.
Còn cô ta đứng bên cửa sổ kính sát đất nhìn theo xe Khám Chính Đức rời đi, sau đó mới quay lại bên cửa chờ Trần Quang Huy về.
Trần Quang Huy vừa ra khỏi cửa thang máy, Lục Hàm Yên định lên tiếng lại bị anh chặn họng, anh nói: “Tôi biết cô muốn nói gì, tôi chỉ không ưa bộ dạng đáng ghét đó của gã ta thôi. Cô nợ tiền gã ta hay sao thế, đừng nói với tôi đứa bé này của cô là con gã ta đấy nhé?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!