Chương 03: Anh có thể giúp tới cùng không?
“Anh Trần phải không, chuyện này chẳng có gì buồn cười cả. Anh ta vừa rồi cũng đã nói qua về tình hình của anh, không ngờ còn thực sự có người chịu giúp đỡ loại chuyện này. Anh cảm thấy mình có thể giúp đỡ đến cùng không? Sau này sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, anh không chỉ phải chuyển tới ở cùng tôi, còn phải chăm sóc tôi, khám thai sinh con anh đều phải ký tên, không phải là chuyện đăng ký kết hôn là xong đâu”.
Trần Quang Huy ngẩn người, chết tiệt, anh bị Diệp Ngọc Sơn lừa rồi, khi họ bàn bạc không đề cập tới nhiều chuyện như vậy, sao đến đây nghe xong còn phải ở chung, phải hầu hạ cô ta, vậy có cần phải giúp Diệp Ngọc Sơn nuôi lớn đứa trẻ nữa hay không đây?
Trần Quang Huy vừa định mở miệng nói chuyện thì điện thoại đổ chuông, vừa thấy người gọi tới là em gái, mới ngượng ngùng cười một tiếng, cầm điện thoại đi ra khỏi nhà hàng.
“Alo, sao thế Tiểu Nhan?”
“Anh, em vừa nhận được điện thoại của trưởng phòng Cục Tài chính thành phố Đông Cảng kêu em ngày mai tới báo danh, chuyện này có phải do anh sắp xếp không, anh tới tìm anh họ Cục trưởng kia rồi à anh, em mừng quá, trời ơi, em có thể tới Cục Tài chính làm việc giống như một giấc mơ vậy, có phải là anh không, mau nói cho em biết đi, có phải là anh sắp xếp sau lưng em không….”
Trần Quang Huy nhất thời nghẹn giọng, nghe em gái Trần Nhan nhảy múa vui vẻ ở đầu dây bên kia, lại ngoảnh đầu nhìn người phụ nữ vẫn đang đợi trong nhà hàng, anh biết mình không còn đường lui nữa.
"Ừ, em cứ đi thử trước xem sao”, Trần Quang Huy nói.
Mười phút sau, Trần Quang Huy lại lần nữa ngồi xuống trước mặt người phụ nữ, cười nói: “Tôi xin chính thức giới thiệu một chút về bản thân, tôi tên là Trần Quang Huy, hiện đang là một giám ngục, việc cô nói muốn tôi ở nhà chăm sóc cô e rằng có chút khó, bởi tôi còn phải đi làm, nhà tù cách chỗ này năm mươi kilomet, đi về không quá thuận tiện, cô có thể tìm một bảo mẫu tới, do đó…”
"Không sao, Diệp Ngọc Sơn sẽ thuyên chuyển công tác cho anh vào trong thành phố, anh muốn tới đâu tốt nhất mau chóng nói với anh ta đi, tôi dự định thứ hai tuần sau sẽ đăng ký kết hôn, hôm nay là thứ bảy…”
Trần Quang Huy ngỡ ngàng không thôi, người phụ nữ cũng không thèm ngó anh thêm một cái, lúc đứng dậy còn đặt một tấm danh thiếp lên bàn rồi thong thả rời đi.
Lục Hàm Yên, quản lý khách sạn Đông Cảng, phía dưới chính là số điện thoại của cô ta.
Trần Quang Huy cầm tấm danh thiếp nhìn mấy lần, trên đó tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng xộc thẳng vào cánh mũi anh.
Khi anh đứng dậy rời đi đã xé tấm danh thiếp thành nhiều mảnh rồi không thương tiếc ném vào thùng rác, cảnh này cũng đã bị Lục Hàm Yên đang ngồi trong xe nhìn thấy rõ ràng.
Đợi đến khi Trần Quang Huy rời đi cô ta mới lái xe rời khỏi.
Trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn Đông Cảng, một người đàn ông sắc mặt trầm ngâm đang ngồi trên ghế sofa, hạ mi nhìn xuống quang cảnh thành phố bên dưới, anh ta là ông chủ của khách sạn này, bỗng nhiên sau lưng truyền tới tiếng mở cửa, người bước vào chính là Lục Hàm Yên.
“Đã thương lượng xong chưa?”, người đàn ông quay đầu lại hỏi.
Lục Hàm Yên vừa bước vào cửa liền đá đôi giày cao gót sang một bên, xem ra cô ta đã coi nơi này như nhà của mình vậy.
“Bàn xong hết rồi, người anh ta tìm đến là em họ của mình, lý do là vì người này dễ khống chế, anh ta lại có ơn với người này, hơn nữa còn sắp xếp cho em gái của người đó vào làm việc tại Cục Tài chính, vì vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì, điều tôi lo lắng bây giờ không là chuyện này mà là đứa bé, chúng ta không thể xác định đứa bé này là của Diệp Ngọc Sơn, nếu không phải là của anh ta, anh cũng biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đó”, Lục Hàm Yên nói với vẻ mặt u ám.
Người đàn ông không đáp lời, vẫn như cũ ngắm nhìn quang cảnh bên dưới, một lúc lâu sau, khi tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm truyền ra anh ta mới đứng dậy đi về cửa phòng tắm, nhìn bóng dáng mơ hồ được phản chiếu lên mặt kính của Lục Hàm Yên phía sau thì nuốt nước bọt khan, nhưng cuối cùng cũng không làm gì khác mà trở lại chỗ ngồi cũ.
Khi Lục Hàm Yên một lần nữa bước ra, giống như một đóa sen trổ bông trên mặt nước, gương mặt cô ta ửng đỏ khỏe khoắn, đôi chân trần giẫm lên chiếc thảm không phát ra nửa phần tiếng động, nhưng người đàn ông lại cảm giác được cô ta đang đi tới, bởi người chưa đến mà hương vị đã phảng phất tới rồi.