Chương 29: Một ngày mười nghìn
“Rốt cuộc Diệp Ngọc Sơn muốn gì?”, Lục Hàm Yên không để bụng sự mỉa mai của Trần Quang Huy, hỏi.
Bây giờ cô ta cũng hơi luống cuống, bởi vì nếu không thể kéo Diệp Ngọc Sơn lên thuyền có nghĩa là cô ta không hoàn thành nhiệm vụ Khám Chính Đức giao cho, vậy đứa con gái ở Nhật Bản của cô ta phải làm sao?
Do vậy, vì con của mình, dù có thế nào đi chăng nữa cô ta cũng phải kéo Diệp Ngọc Sơn lên chung thuyền, nhưng hiện tại anh ta khôn ngoan hơn trước nhiều, người mà cô ta có thể lợi dụng cũng chỉ có người thanh niên trước mặt, chẳng qua không biết rốt cuộc Trần Quang Huy quan trọng cỡ nào đối với Diệp Ngọc Sơn.
Tại sao Trần Quang Huy vẫn còn muốn tiếp tục nhúng tay vào vũng nước đục này?
Anh cũng không biết mình có nên tiếp tục qua lại với Lục Hàm Yên hay không. Thật ra nếu tạm hoãn thêm một thời gian nữa, đợi đến khi Diệp Ngọc Sơn nhậm chức phó thị trưởng, lúc đó hẵng kết thúc sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.
Những gì Trần Quang Huy biết được là, nếu như Diệp Ngọc Sơn không thể ngồi lên vị trí phó thị trưởng, vui vẻ cân nhắc ở lại Cục Tài chính vì chuyện này bị làm to lên, kết quả bi quan sẽ là Lục Hàm Yên hoàn toàn trở mặt, kéo Diệp Ngọc Sơn xuống ngựa.
Đây không phải là tin tốt đối với Trần Quang Huy, anh vừa mới được điều ra khỏi nhà tù, vừa mới ôm đùi Diệp Ngọc Sơn, nên không muốn giấc mộng này chưa mơ được bao lâu đã tỉnh dậy.
Do đó Trần Quang Huy nghĩ mình có thể nhẫn nại thêm một chút, chịu đựng thêm một thời gian nữa. Mục đích rất đơn giản, đó là để làm Lục Hàm Yên bình tĩnh, tốt nhất là có thể đảm nhiệm làm cầu nối giao tiếp giữa Lục Hàm Yên và Diệp Ngọc Sơn.
Mặc dù lúc này việc kéo Diệp Ngọc Sơn lên chung thuyền là điều không thể nào, nhưng vạn vật trên thế gian đều có thể trao đổi, chỉ cần cả hai bên đều cho rằng trao đổi vẫn tính là bình đẳng thì có gì không thể làm được đâu chứ, không cần thiết nhất quyết làm ra những việc liều mạng cũng phải bắt đối phương quỳ xuống dập đầu gọi bố.
Đây là một loại bản năng, bởi vì không chỉ anh mà còn cả công việc của em gái anh. Tuy anh đã vào Cục Tài chính nhưng chẳng khác nào cộng tác viên là mấy, chỉ cần Diệp Ngọc Sơn sụp đổ, những việc anh làm trước đây bị bại lộ chỉ là chuyện vài phút đồng hồ.
Ân nghĩa trên quan trường còn mỏng hơn cả giấy.
Người đi trà nguội đã nhẹ lắm rồi, làm đổ trà của bạn mới là bình thường.
Nhưng Trần Quang Huy cũng biết mình chẳng làm gì được đối với những việc này, chỉ có thể cố gắng góp chút sức mọn của mình thôi, có thể bù đắp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
“Cô còn rảnh hỏi anh ta nghĩ như thế nào nữa, sao cô không hỏi tôi này?”, Trần Quang Huy tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.
Lục Hàm Yên hoàn toàn không để Trần Quang Huy vào mắt nên không thèm quan tâm đến anh.
“Vậy được thôi, xem ra cô cũng là một kẻ ăn cháo đá bát. Như thế này nhé, cô có quen với bên Cục Dân chính, cô hẹn ngày đi, chúng ta làm thủ tục, giấc chiêm bao hoang đường cứ dừng lại tại đây đi”, Trần Quang Huy nói.
“Đây không phải là mục đích của anh sao?”, Lục Hàm Yên giận dữ hỏi.
“Sai rồi, đây thật sự không phải là mục đích của tôi, tôi chỉ muốn giữ thể diện cho cô thôi, mới kết hôn được mấy ngày đã ly hôn, cô cũng là người có máu mặt ở thành phố Đông Cảng mà, đúng không? Nếu việc này truyền ra ngoài, tôi nghĩ sẽ có chuyện đó. Thế này đi, cứ làm theo lời tôi nói, một ngày mười nghìn, cô cũng đâu thiếu chút tiền đó, tôi chẳng những không ly hôn với cô mà còn lập tức chuyển tới nhà cô, sống chung với mẹ cô để chăm sóc cho cô, thấy sao?”, Trần Quang Huy đứng dậy, nói rất chân thành.
Nếu như Trần Quang Huy níu kéo cô ta bằng mọi giá, Lục Hàm Yên nhất định có thể nghĩ ra mục đích của anh, đó là để làm mình bình tĩnh cho đến khi Diệp Ngọc Sơn nhậm chức phó thị trưởng.
Vậy nên Trần Quang Huy yêu cầu đưa tiền, nể tình tiền bạc, anh sẽ chịu tủi thêm một thời gian nữa. Điều này dựa trên việc anh biết đứa bé này không phải con của anh họ anh, vì thế anh chỉ nể tình tiền bạc, không liên quan đến những người khác.
Có bước đệm này, có lẽ Lục Hàm Yên có thể bình tĩnh hơn và tiếp tục bàn điều kiện với Diệp Ngọc Sơn. Mặc dù không biết cô ta muốn gì, nhưng ít nhất hiện tại cô ta có thể nói chuyện. Hai bên đều nói thẳng ra hết, không phải che giấu gì cả.
“Anh thiếu tiền đến vậy à?”, Lục Hàm Yên tức giận hỏi.
“Nói thừa, thời này có mấy ai không thiếu tiền đâu chứ, tôi vẫn chưa tìm được vợ, cưới một cô vợ sính lễ mất mấy trăm nghìn, còn phải mua nhà đứng tên cô ấy, mua xe, sau này có con còn phải mua nhà gần trường học, có cái nào không cần tiền đâu. À đúng rồi, tôi mà kết hôn lần nữa thì là tái giá, nói không chừng con gái người ta còn đòi bồi thường, số tiền này tôi nghĩ phải do cô chi trả”, Trần Quang Huy lải nhải một tràng, Lục Hàm Yên nghe mà đau cả đầu.
Lục Hàm Yên đang nghĩ xem phải giải thích với Khám Chính Đức như thế nào?
Bởi vậy cô ta không để ý Trần Quang Huy đứng bên cạnh đưa tay đặt lên bụng mình muốn sờ thử, thế là khiến cô ta giật nảy mình.
“Anh làm gì vậy?”, Lục Hàm Yên lùi lại một bước, hoảng sợ hỏi.