Chương 27: Tôi biết rồi
“Sợ chứ, nếu đứa bé là con của tôi, tôi sẽ sợ chết mất, tôi sẽ chỉ muốn quỳ xuống dập đầu với cô thôi, nhưng cô cũng đã xét nghiệm ADN rồi, đứa bé không phải con tôi. Giờ tôi đang rất tò mò không biết rốt cuộc bố đứa bé là ai, lúc quen tôi cô còn lên giường với ai nữa nhỉ?”, Diệp Ngọc Sơn nói khá khó nghe, hoàn toàn không quan tâm Lục Hàm Yên đang mang thai.
Việc này cũng khó trách được, thời gian vừa qua Lục Hàm Yên từng bước dồn ép anh ta, sắp khiến anh ta phát điên luôn rồi. Nếu không nhờ Trần Quang Huy đồng ý ra mặt giúp anh ta, có lẽ bây giờ anh ta đã ly hôn với Tổ Văn Quân hoặc bị lộ điểm yếu rồi. Đừng nói là phó thị trưởng, chỉ sợ đến cả chức vụ cũng khó giữ được.
Và giờ cuối cùng Diệp Ngọc Sơn cũng trút được cơn giận này, vì thế lúc này nhìn kĩ năng diễn vụng về của Lục Hàm Yên, anh ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm từ trong ra ngoài.
Lục Hàm Yên vốn còn định đấu tranh thêm chút nữa, khi cô ta nghe thấy câu “xét nghiệm ADN”, tinh thần lập tức sụp đổ.
“À nhỉ, tôi quên mất vợ anh làm ở bệnh viện, thăm dò mấy chuyện này dễ như trở bàn tay ấy mà. Bệnh viện này chẳng có đạo đức gì cả, sao lại có thể tiết lộ lý lịch riêng tuỳ tiện như vậy được chứ…”, Lục Hàm Yên lẩm bẩm.
Trong lòng Diệp Ngọc Sơn sung sướng khỏi phải bàn, trước đây khi bị Lục Hàm Yên dồn ép, anh ta đã tức tối bao nhiêu thì giờ lại thoải mái bấy nhiêu.
“Uổng công cô tiếp xúc với Chính phủ mấy năm nay, mọi quy định đều chẳng là gì khi đứng trước quan hệ, điều này mà cô cũng không biết sao?”, Diệp Ngọc Sơn cười khẩy.
“Tôi hiểu rồi, anh muốn chối chứ gì, tuy đứa bé không phải con của anh, nhưng anh đã từng hạnh phúc khi ở bên tôi có phải là thật không?”, Lục Hàm Yên phẫn nộ hỏi.
Nếu anh ta đã nói thẳng ra hết, Lục Hàm Yên sẽ không kiêng dè gì nữa. Nếu bây giờ không thể hù doạ Diệp Ngọc Sơn, con gái cô ta còn đang ở trong tay Khám Chính Đức, vì vậy cô ta phải thể hiện ra dáng vẻ mạnh mẽ nhất của mình, để cho Diệp Ngọc Sơn biết rằng cô ta sẽ không chịu để yên, sẽ không vì đứa bé không phải con anh ta là nó sẽ không có quan hệ gì với anh ta.
“Cô nói sao tuỳ cô, giờ cô đang mang thai, lại còn là phụ nữ có chồng, cô nói ra những lời này có ai chịu tin đâu. Cô thích nói với ai thì nói đi, đều chẳng có liên quan gì đến tôi cả. Về phần Trần Quang Huy thì phải xem ý của cậu ta thế nào”, Diệp Ngọc Sơn cười đắc ý, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lục Hàm Yên tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cô ta không còn cách nào khác.
Nhưng Diệp Ngọc Sơn vẫn chưa xong, lúc đi tới cửa, anh ta quay đầu lại nhìn về phía cô ta, hỏi; “Tôi rất muốn biết đứa bé này là của ai đấy?”
“Không cần anh lo, cút ra ngoài đi”, Lục Hàm Yên nói mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Diệp Ngọc Sơn cười ha hả: “Phải rồi, không có quan hệ gì với tôi cả. Mẹ nó, ông đây chưa bao giờ vui như bây giờ. Hầy, thời gian vừa qua trong lòng tôi cứ bị một tảng đá đè ép, cuối cùng bây giờ cũng dỡ xuống được rồi. Lục Hàm Yên, nói cho một câu dễ nghe này, con người cô chẳng khác nào một con điếm cả, không biết con của ai mà vẫn đi xét nghiệm, lạ lùng thật sự, sao tôi lại dính bẫy của cô nhỉ?”
Dứt lời, Diệp Ngọc Sơn kéo cửa ra, kéo mạnh đến mức khiến cửa văn phòng phát ra một tiếng “rầm”.
Lục Hàm Yên tức đến nỗi suýt chút nữa đứng lên không nổi, cô ta chậm rãi ngồi xuống trên tấm thảm.
Nước mắt cũng không cầm được nữa mà chảy xuống, cô ta còn cách nào nữa đây?
Cô ta đi quyến rũ Diệp Ngọc Sơn vì bị Khám Chính Đức ép buộc, không thể không làm.
Mà giữa cô ta và Khám Chính Đức, cô ta có thể lựa chọn à? Bản thân cô ta đã là một món đồ chơi trong tay Khám Chính Đức, gã ta bắt cô ta đi thế nào thì cô ta phải đi thế ấy, không dám không đi, nếu không cả đời này cô ta đừng hòng gặp lại con của mình nữa.
Con gái cô ta được bảo mẫu nuôi nấng bí mật ở Nhật Bản, trẻ em ở độ tuổi này là thời điểm quan trọng trong việc hình thành nhân cách, dù vài năm nữa cô ta có thể đưa con gái về bên cạnh mình, con bé có còn thân mật với cô ta, còn nhận người mẹ là cô ta đây nữa không?
Theo kết quả xét nghiệm, có vẻ như mọi chuyện đều lệch với phương hướng cô ta dự tính, bây giờ cô ta cũng không biết làm sao cả.
“Â lô, Diệp Ngọc Sơn vừa mới đi, anh ta đã biết tất cả mọi chuyện nên đến tìm tôi để nói rõ ràng, kết quả xét nghiệm là do vợ anh ta lấy về từ bệnh viện”, giọng của Lục Hàm Yên cũng hơi run rẩy.
Sau khi nghe xong, Khám Chính Đức chỉ đáp một câu: Tôi biết rồi.
Lục Hàm Yên cảm thấy lòng mình như bị rơi xuống vực sâu vạn trượng, cô ta còn chưa kịp nói ra yêu cầu của mình thì Khám Chính Đức đã cúp máy, rõ ràng cô ta sẽ bị phạt. Nghĩ tới những điều này, Lục Hàm Yên run bần bật cả người.
Khi Diệp Ngọc Sơn hả hê đắc ý về đến nhà và nói cho Trần Quang Huy, Tổ Văn Quân biết mình vừa đi đâu, Tổ Văn Quân choáng váng.
Nếu không phải vì Trần Quang Huy đang ở nhà, cô ta sẽ lập tức tát cho anh ta một cái vào miệng.