Chương 23: Ai cử cậu tới đây?
Sau khi biết được Lục Hàm Yên còn có một bé gái bản thân nên vui mừng hay tức giận đây, nên nói mình đã sớm biết hay cái gì cũng không rõ, cũng không biết nhiều về Lục Hàm Yên?
Trời ạ, ông đây không diễn tiếp được kịch bản này nữa đâu, dứt khoát đổi người đi.
"Không biết, cô ấy chưa từng đề cập tới chuyện nàyvới tôi, thời gian chúng tôi quen biết nhau cũng không dài, vài tháng trước có gặp qua một lần sau đó cô ấy liền nói mình có thai rồi, đứa nhỏ là của tôi, tôi nghĩ nếu đứa nhỏ là của mình vậy cứ kết hôn thôi, không ngờ cô ấy còn có một đứa bé khác?", tuy Trần Quang Huy rất tức giận nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc lật bàn, vở kịch này vẫn phải tiếp diễn.
Nhưng nếu Cao An Kỳ đã biết rõ Lục Hàm Yên như vậy sao anh có thể không tận dụng cơ hội này để tìm hiểu thêm về cô ta, tuy bản thân không có ý định dính líu gì tới cô ta nhưng nắm bắt sơ qua cũng bớt việc mắc bẫy.
Nhìn dáng vẻ giận dữ không giống như giả vờ này của Trần Quang Huy, cộng thêm việc anh là đội trưởng cũng như anh em tốt của em trai, có cơ hội phát tài cũng không quên mình, từ tận đáy lòng Cao An Kỳ vẫn là đứng về phe anh.
Sau đó cô ta bèn thuật lại tất cả những gì mình biết về Lục Hàm Yên cho Trần Quang Huy nghe, cũng khiến anh lần đầu tiên triệt để hiểu được người phụ nữ Lục Hàm Yên này là dạng người như thế nào.
"Quang Huy à, cậu gọi tôi một tiếng chị, còn là đồng đội của Cao Ninh nên những gì tôi biết đều kể lại cho cậu hết rồi, cậu trở về cũng đừng cáu giận với cô ấy, tức giận không tốt cho đứa nhỏ đâu, đó đều là những chuyện trong quá khứ, cậu cứ coi như không biết gì đi, sau này ở bên nhau thật tốt, làm người phải nhìn về phía trước, đúng không, cứ chăm chăm ngó lại dĩ vãng thì còn ý nghĩa gì, nghe lời chị, được không?", Cao An Kỳ vừa thấy Trần Quang Huy lửa giận hừng hực thì bắt đầu bù lỗi, khuyên nhủ anh bình tĩnh lại, cân nhắc nhiều hơn về điểm tốt của đối phương.
Trần Quang Huy cười gượng giả vờ khôi phục lại tâm tình, sau đó bắt đầu nói chuyện thành lập công ty với cô ta.
"Bây giờ tôi vẫn trong thể chế nên chắc chắn không mở công ty được, nên phải cậy nhờ chị lo toan những thủ tục này rồi, bệnh viện bên kia có Tổ Văn Quân là chị dâu tôi, cũng không phải vấn đề gì lớn. Chị ấy hoạt động rất năng nổ trong bệnh viện, đến lúc đó những tiệm thuốc xung quanh đều có thể giành tới tay, anh họ tôi là Cục trưởng Cục Tài chính Diệp Ngọc Sơn, hy vọng về lâu dài có thể thâu tóm toàn bộ bệnh viện trong thành phố ".
"Mối kinh doanh này tốt đó, sinh bệnh uống thuốc tiêm một mũi gì đó đều không thể mặc cả mà phải ngoan ngoãn móc tiền ra, không có nghề nào kiếm tiền nhanh hơn cái này đâu, được, tôi đã hiểu, để tôi tìm công ty tài chính tới tư vấn một chút, ngày mai sẽ bắt đầu đăng ký", Cao An Kỳ hào sảng nói.
Khi bước ra khỏi chỗ của Cao An Kỳ thì Cao Ninh đã ngủ thiếp đi trong phòng mát-xa, Trần Quang Huy cũng không đợi anh ta mà trực tiếp ngồi taxi trở lại nhà tù làm thủ tục.
Thực ra khi đến được nhà tù sắc trời đã không còn sớm, anh không có nơi nào để đi, muốn hoàn tất thủ tục cũng phải đợi đến ngày mai tìm cấp trên mới được, vì vậy anh đã chủ động xin tăng ca, thay thế người khác để đối phương trở về sớm một ngày.
Dù sao cũng sắp phải rời khỏi đơn vị đã công tác suốt hai năm, để lại ấn tượng tốt trong lòng người khác cũng không phải một chuyện tệ, anh không hề bày ra bất kỳ nét vui vẻ nào, như thể chuyện này không liên quan gì đến mình vậy.
Bất cứ lúc nào thì khiêm tốn cũng là lẽ sống đúng đắn, ở nơi phản ánh rõ nhất phần tối trong tính cách con người này, anh cảm thấy bản thân mình như sắp ngạt thở, từng có một câu nói rằng trên thế gian còn có một nơi đen tối hơn cả nhà tù, chính là thâm cung nội viện.
Vào buổi tối Trần Quang Huy có gọi một tù nhân mà anh thường ngày vẫn tương đối quan tâm tới.
"Giám ngục Trần, đã mấy ngày không gặp rồi đó, cậu nghỉ phép à?"
Một ông lão hơi còng lưng tiến vào, ông ta đeo một cặp kính đơn giản, nhìn tinh thần có vẻ khá tốt.
Khi ông lão này bước vào Trần Quang Huy không hề tỏ vẻ hống hách mà đứng dậy, rót trà vào chén rồi đặt xuống trước mặt đối phương.
"Ừm, cảm ơn cậu, trà ngon, lâu rồi tôi chưa được ngửi mùi này", ông lão hưởng thụ hít sâu một hơi.
"Ông thử xem", Trần Quang Huy vươn tay vờ nâng, nói.
Ông lão cầm lên chén trà, tuy rằng nơi đây là chốn lao tù nhưng thói quen được hình thành suốt mấy chục năm qua chẳng thể thay đổi, nên phong cách thưởng thức trà của ông ta cũng có điểm hơn người thường.
"Ông Bạch, tôi phải đổi công việc rồi, e rằng sau này chúng ta sẽ không dễ dàng gặp nhau nữa", Trần Quang Huy đột nhiên lên tiếng.
Ông Bạch hít hà thật sâu hương trà trong miệng, cũng không đặt nặng chuyện này, qua một lúc mới hỏi: "Không làm việc ở nhà tù nữa à?"
"Ừm, móc nối quan hệ nên được điều tới Cục Tài chính thành phố, lần này tôi trở lại để làm thủ tục, ngày mai liền rời đi".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!