Chương 17: Cắn ngược
Giữa con cái và người đàn ông đẹp trai kia, Lục Hàm Yên đã chọn đứa con gái còn trong bụng mình khi ấy.
Kể từ đó, con gái đã trở thành mối uy hiếp lớn nhất của cô ta.
Lục Hàm Yên cũng trở thành món đồ chơi của Khám Chính Đức, đương nhiên cô ta còn là một con dao có thể sử dụng đến bất cứ lúc nào, và bây giờ con dao này đang chém về phía Diệp Ngọc Sơn.
Lục Hàm Yên ngửa đầu lên uống cạn rượu trong ly, mà Trần Quang Huy trên ghế sofa đã bắt đầu ngáy khò khò.
Cô ta chỉ nhìn lướt qua anh rồi đi vào phòng ngủ.
Trần Quang Huy nhìn ly rượu không trên bàn, không thể không âm thầm cầu nguyện trong lòng. Bé con à, đừng trách tôi nhé, tôi cũng không còn cách nào khác, nếu không thì tôi sẽ không bao giờ làm ra chuyện tàn nhẫn vô nhân tính này đâu.
Bé con à, có trách thì con trách bố mẹ không đáng tin cậy của mình đi nhé, cả hai người họ đều không có ai là người tốt cả.
Trần Quang Huy không dám ngủ, anh vẫn còn lắng nghe động tĩnh trong phòng ngủ, sợ Tổ Văn Quân lừa mình. Dù thế nào đây cũng là thuốc phá thai, nếu thật sự xảy ra chuyện thì sẽ một thi thể hai cái mạng, bởi vậy vẫn phải theo dõi xem có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện.
Nhưng sau một lúc lắng nghe, trong phòng ngủ không hề có động tĩnh gì, loại thuốc nước ngoài này thật sự kì diệu thế ư?
Nhưng anh vừa cảm thấy may mắn chưa được mấy phút đã nghe được tiếng động khá lớn trong phòng ngủ. Đây là phòng tổng thống, hiệu quả cách âm vô cùng tốt, vì thế âm thanh mà anh nghe được đã khá lớn.
Trước đó không phải trong phòng ngủ không có tiếng động, chẳng qua vì cơ thể của mình khó chịu một cách khó hiểu nên Lục Hàm Yên không quan tâm lắm.
Nhưng không biết do uống rượu hay do nhớ đến người đàn ông kia, hay bởi vì đây là đêm tân hôn đúng nghĩa của mình, nói chung cô ta vừa nằm lên giường chưa được bao lâu đã thấy cả người mình nóng lên. Là một người phụ nữ, sao cô ta có thể không biết cảm giác này xuất phát từ nguyên nhân gì chứ?
Vì vậy cô ta vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, đầu tiên đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, dùng khăn lạnh lau mặt với cổ của mình. Đây là phần nóng nhất và khiến cô ta cảm thấy khó chịu nhất, nhưng không hề có tác dụng gì.
Lục Hàm Yên nằm trên giường, đừng nói là dễ ngủ, ngay cả khống chế mình không nghĩ tới người đàn ông trẻ ngoài cửa phòng ngủ kia cũng đã khó khăn rồi.
Trong tiềm thức của cô ta, cứ có một giọng nói đang nói với cô ta rằng đêm nay là đêm tân hôn của cô ta, người đàn ông kia là chồng cô ta, người chồng hợp pháp, cho dù đêm này có xảy ra chuyện gì thì cũng bình thường không thể bình thường hơn được nữa.
Nhưng lại có một giọng nói khác đang khuyên cô ta, người đó chỉ là người đàn ông trên danh nghĩa của cô ta. Nếu việc này bị Khám Chính Đức biết được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, có thể cô ta sẽ không được gặp con gái mình một thời gian rất lâu, do đó không thể đi tìm người đàn ông kia làm chuyện vui sướng được.
Một giọng nói là ý chí, giọng nói còn lại là cơ thể.
Giờ phút này trong ý thức của cô ta đã không còn chỗ trống để suy nghĩ nguyên nhân của việc này, trong đầu cô ta giờ chỉ toàn đang đấu tranh với chính mình.
Có lúc cô ta nghĩ không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm cho xong, ra ngoài tìm anh có sao đâu, nhưng bên lý trí khác lại khuyên cô ta rằng tuyệt đối không thể như vậy. Nếu để Khám Chính Đức biết được, cô ta sẽ xong đời, không có cơ hội cứu vãn nữa.
Vừa rồi phát ra tiếng động cũng bởi vì cô ta mở cửa, nhưng lý trí lại kéo cô ta trở về, đóng sầm cửa lại. Vậy nên lúc này cô ta tiến không được mà lùi cũng không xong, nhưng dược hiệu có vẻ càng lúc càng mạnh, dục vọng như sương mù đầy trời, hoàn toàn không thể nhìn thấy ranh giới nằm ở đâu, cô ta cảm thấy người mình cứ như sắp bốc cháy đến nơi.
“Cô không sao chứ?”, lúc này ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa của Trần Quang Huy.
Không có giọng nói này còn đỡ, cô ta có thể cắn răng chịu đựng, nhưng giọng nói này tựa như đánh vào linh hồn của cô ta vậy.
Mẹ nó, lạ nhỉ, đây là thuốc phá thai à?
Khi nhìn thấy dáng vẻ của Lục Hàm Yên, Trần Quang Huy mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng nhận ra điều khác thường trong chuyện này. Thế là anh dìu Lục Hàm Yên loạng choạng đi vào trong phòng vệ sinh, mở van nước lạnh của bồn tắm ra, khi nước lạnh lên đến một nửa bồn tắm, anh bế Lục Hàm Yên lên ném vào trong bồn tắm nước lạnh.
Vừa bị ném vào bồn nước lạnh, Lục Hàm Yên mới giật mình, tỉnh táo hơn rất nhiều. Lúc này cô ta muốn bò ra nhưng lại bị Trần Quang Huy đè đầu lại, dứt khoát nhấn xuống nước lạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!