Chương 13: Vở kịch đến phần cao trào
Đằng sau điều này còn biết bao nhiêu chuyện không muốn người khác biết, đặc biệt có rất nhiều chuyện không thể để Trần Quang Huy biết, vậy nên tuy Diệp Ngọc Sơn rất kinh ngạc nhưng anh ta vẫn bình tĩnh lại, không trả lời câu hỏi của Trần Quang Huy.
Thấy anh ta kín miệng không chịu nói, Trần Quang Huy cũng không hỏi nữa, làm người thì phải tinh ý một chút.
“Anh Sơn, nếu không có chuyện gì thì em đi trước đây”, Trần Quang Huy nói.
Diệp Ngọc Sơn gật đầu, sau đó chẳng có ý định tiễn Trần Quang Huy, nhưng cái Trần Quang Huy cần là một câu trả lời chính xác. Mặc dù Tổ Văn Quân nói với anh rất nhiều, nhưng có một số việc còn phải cần đến câu trả lời chính xác từ Diệp Ngọc Sơn mới được.
“Vậy anh cứ làm theo lời chị dâu luôn à?”, Trần Quang Huy bước lại gần hơn, hỏi.
Diệp Ngọc Sơn ngẩng đầu lên nhìn Trần Quang Huy, nặng nề gật đầu thay cho câu trả lời, nhưng anh ta không thể nói nên lời.
“Trần Quang Huy, hai ngày tới chú dành thời gian về đơn vị một chuyến để làm thủ tục của chú nhé, anh có sắp xếp cho em một vị trí ở Cục Tài chính, đừng làm trong nhà tù nữa, sau khi chú về chúng ta bàn chuyện cũng tiện hơn”, Diệp Ngọc Sơn nói.
“Anh muốn bắt em về thật hả? Nếu thế thì chẳng phải Lục Hàm Yên sẽ đến tìm em mỗi ngày sao. Ban đầu em định sau này sẽ ở lại nhà tù không về nữa, nếu cứ ở mãi trong thành phố, bên cô ta tìm em thì phải làm sao?”, Trần Quang Huy muốn Diệp Ngọc Sơn gợi ý cho mình một biện pháp, đừng để đến lúc đó chuyện gì cũng ập lên đầu anh.
“Khi nào tới đó rồi tính, chú đi giải quyết thủ tục của mình trước đã”, Diệp Ngọc Sơn đáp.
Sau khi Trần Quang Huy đi, Diệp Ngọc Sơn nằm tựa lưng lên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ lại mối thù giữa mình và Khám Chính Đức trong những năm qua. Mặc dù anh ta đã phát hiện ra từ sớm, nhưng Khám Chính Đức sẵn sàng đẩy Lục Hàm Yên ra, còn làm cho anh ta vô tình cắn câu, đây là điều mà anh ta không ngờ tới.
Vừa nghĩ đến chuyện của Lục Hàm Yên, Diệp Ngọc Sơn rất muốn tát vào miệng mình mấy cái.
Hiện tại từ trong nhà ra đến bên ngoài anh ta đều không phải người, vợ anh ta một lòng một dạ muốn anh ta theo con đường làm quan, hơn nữa còn trợ giúp anh ta rất nhiều, đặc biệt còn cậy thân phận bác sĩ của mình để kết bạn với các phu nhân nhà quan, phu nhân nhà giàu lớn nhỏ ở thành phố Đông Cảng. Những người phụ nữ đó thuộc kiểu người dù có chuyện lớn hay nhỏ gì cũng đều phải đi bệnh viện, chỉ cần họ gọi một cú điện thoại cho Tổ Văn Quân, người đàn bà này có thể bỏ mặc bệnh nhân đang khám để đi sắp xếp giúp những người kia ngay.
Nhất là cái chức vị phó thị trưởng sắp tới tay anh ta đây, chính Tổ Văn Quân đã chạy đôn chạy đáo đến nhà lãnh đạo xin được. Nếu chỉ dựa vào bản thân anh ta, đời này anh ta làm Cục trưởng Cục Tài chính là cùng.
Lục Hàm Yên muốn dùng con để trói buộc anh ta, thay vì nói là cô ta, chi bằng nói Khám Chính Đức muốn bắt Lục Hàm Yên dùng đứa bé trói buộc anh ta về cùng phe với bọn họ. Chỉ cần đứa bé này được sinh ra, có lẽ cả đời này anh ta sẽ chỉ là một con chó của Khám Chính Đức.
Lúc này Lục Hàm Yên đang ở trong văn phòng ôm máy tính bảng gọi video, Khám Chính Đức ngồi cách cô ta không xa, điếu thuốc lá trong tay gã ta hầu như lúc nào cũng cháy. Gã ta không hề kiêng dè Lục Hàm Yên đang mang thai, vẫn hút rất thoải mái.
Người gọi video với Lục Hàm Yên là một cô bé khoảng năm, sáu tuổi. Lục Hàm Yên cố kìm nén nước mắt, gượng cười tìm cách chọc cho cô bé kia cười, nhưng cô bé ấy chỉ tự chơi một mình, khi nào vui mới gọi một tiếng “mẹ ơi”, chỉ có thế mà Lục Hàm Yên đã vui đến mức che miệng lại, sợ mình khóc thành tiếng.
Nhưng thời gian luôn trôi qua rất nhanh, cô bé đối diện sắp phải đi ngủ, cuộc gọi video bị bảo mẫu ở bên kia dứt khoát ngắt kết nối, Lục Hàm Yên che miệng không nhịn được nữa mà bắt đầu khóc thút thít.
Một tờ giấy đưa tới trước mặt cô ta.
“Cầu xin anh đấy, sau khi kết hôn xong tôi có thể tới Nhật Bản một chuyến không? Tôi muốn gặp con của mình…”, Lục Hàm Yên ngẩng đầu nhìn về phía Khám Chính Đức van xin.
“Bây giờ vẫn chưa được. Tôi đã nói rồi, khi nào cô sinh đứa bé ra, đợi đến khi Diệp Ngọc Sơn hoàn toàn ngã khuỵu dưới váy cô, tôi sẽ trả con lại cho cô. Cô có thể lén nuôi con trong nước, cũng có thể ra nước ngoài, nhưng điều kiện tiên quyết là Diệp Ngọc Sơn có thái độ như thế nào, đây là điều quan trọng nhất”, Khám Chính Đức nói.
Lục Hàm Yên biết dù mình có cầu xin gã ta thế nào cũng vô ích, bởi vì cô ta đã van xin rất nhiều lần, lần nào cũng đều có kết quả y như thế này.
Cô ta lau khô nước mắt, nhìn Khám Chính Đức, hỏi rõ từng câu từng chữ: “Sao anh lại biết đứa bé này là con của anh ta? Anh đừng quên anh cũng đã từng làm gì đấy, nên là đứa bé này là con của ai vẫn chưa thể chắc chắn được. Nếu không phải con của anh ta, anh định giải quyết như thế nào?”