Chương 10: Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác
Sáng hôm sau, Trần Quang Huy định quay về ngục giam để đi làm, dù sao thì cũng hết phép rồi, thế nhưng anh lại nhận được điện thoại từ Tổ Văn Quân.
Lúc này không có Lục Hàm Yên bên cạnh nên Trần Quang Huy vẫn ngoan ngoãn gọi chị ta một tiếng chị dâu. Chị dâu rất vui vẻ, còn mời anh cùng ăn cơm trưa. Trần Quang Huy nói mình phải về trại giam làm việc, nhưng Tổ Văn Quân lại nói chị ta hẹn anh là để bàn về chuyện công việc nên anh cũng không có cách nào từ chối tiếp.
Trần Quang Huy cảm thấy hơi sốt ruột nên đã đến quán cơm từ sớm. Trông Tổ Văn Quân khá hơn hôm qua rất nhiều, có thể thấy được, hôm nay chị ta còn cố ý ăn bận một phen.
Một khi phụ nữ đã bỏ công trang điểm thì bất kể ngoại hình ra sao vẫn có hiệu quả nhất định, huống chi, Tổ Văn Quân vốn không xấu, thậm chí chị ta còn có vẻ ngoài thuộc hàng thượng phẩm.
Lúc này, Tổ Văn Quân đang tự châm trà cho mình, từ mỗi một động tác có thể thấy được chị ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian mới có thể luyện ra trình độ như vậy.
Da trắng, dáng người đẹp, người cao, chân lại dài, khí chất lạnh lùng, diễm lệ, gu thẩm mỹ cao.
Trần Quang Huy bước nhanh đến, Tổ Văn Quân cảm giác có người tiến đến thì quay đầu nhìn anh, mỉm cười rồi đứng dậy bắt tay với anh. Trần Quang Huy có hơi sững sờ, thái độ này hoàn toàn không giống với một năm rưỡi trước, khi chị ta đuổi anh ra khỏi nhà, lại càng khác biệt với thái độ ngày hôm qua. Trần Quang Huy cảm thấy sắp tới anh vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
“Trần Quang Huy, em gái của cậu đã đến cục tài chính làm việc, chúc mừng cậu, anh cậu nói, sang năm làm một bài kiểm tra theo hình thức là có thể được vào biên chế rồi!”
“Đây là nhờ anh họ giúp đỡ, cám ơn chị và anh họ”, Trần Quang Huy chân thành nói.
Những ngón tay thon thả của Tổ Văn Quân cầm nắp tách trà, khẽ huơ huơ, dường như đang đợi trà nguội một chút, nhưng mỗi một động tác của chị ta lại như đang gãi vào tim Trần Quang Huy.
“Chuyện của ả kỹ nữ kia đã khiến cậu phải chịu uất ức rồi, lần này cậu đã giúp chúng tôi một chuyện rất lớn, cho nên, bất kể là công việc của em cậu, hay công việc của cậu, chúng tôi đều sẽ sắp xếp ổn thỏa. Tôi đã nói với anh cậu, điều cậu đến cục tài chính, cậu sẽ làm việc bên cạnh anh họ mình, về sau có muốn đề bạt cái gì đấy thì cũng thuận tiện hơn”, Tổ Văn Quân nói.
Buổi nói chuyện với Tổ Văn Quân khiến Trần Quang Huy há hốc mồm vì kinh ngạc. Lượng tin tức mà chị ta mang đến quá lớn, trong lúc nhất thời, Trần Quang Huy vẫn chưa tiêu hóa kịp.
Nhìn thấy vẻ mặt của cậu em họ, Tổ Văn Quân mỉm cười và nói: “Thật ra tôi đã biết chuyện giữa Lục Hàm Yên và anh họ cậu, tôi cũng biết đứa bé kia không phải của cậu. Anh họ cậu đã nói rõ với tôi, cho nên cậu không cần phải gạt tôi, tôi đã nuốt xuống cơn tức này, cũng là vì suy nghĩ cho con đường làm quan của anh họ cậu, bằng không, tôi đã sớm làm ầm lên…”
Những lời của Tổ Văn Quân càng khiến Trần Quang Huy không biết nên đáp lại thế nào. Nếu đó đều là sự thật thì người phụ nữ này quả thật không phải người thường, càng không phải một phụ nữ bình thường.
“Lại nói, đây cũng là do tôi tự làm tự chịu, lần này anh họ cậu có thể được đề bạt vốn là do tôi chạy thay anh ấy. Nếu đúng lúc này anh ấy gặp chuyện không may thì chẳng khác nào tôi tự vả vào mặt mình, cho nên, sau khi biết được chuyện giữa anh cậu và Lục Hàm Yên thì ngoài việc cắn răng nuốt xuống, tôi còn có thể làm gì được?”, nói đến đây, Tổ Văn Quân đã rưng rưng nước mắt.
Trần Quang Huy giật một tờ khăn giấy đưa cho Tổ Văn Quân, nhưng chị ta lại đột nhiên nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng sắc bén…
“Trần Quang Huy, theo lương tâm mà nói thì cậu thấy tôi và anh cậu đối xử với gia đình cậu thế nào? Chúng ta đúng là họ hàng, nhưng chỉ là họ hàng xa mà thôi, anh cậu có thể giúp cậu tìm việc, cũng có thể không giúp, đúng không…”
“Chị dâu, ân tình của anh họ đối với tôi, cả nhà tôi đều nhớ trong lòng…”, nói đến đây thì Trần Quang Huy dừng lại, không nói gì thêm, bởi vì anh không biết rõ ý định của Tổ Văn Quân, và cũng không biết rốt cuộc chị ta đến tìm anh với mục đích gì.
Chẳng lẽ chỉ đơn giản muốn nghe ngóng xem đứa bé kia là con của ai thôi sao?
Nghe thế, Tổ Văn Quân chờ mong Trần Quang Huy nói tiếp, nhưng cậu em họ này lại không nói gì thêm.
Tổ Văn Quân hiểu được trong lòng cậu ta vẫn còn điều kiêng kị, việc này nói rõ Diệp Ngọc Sơn không tìm lầm người, người này sẽ không dễ dàng nói ra chân tướng với người khác.
Vì vậy, ngay trước mặt Trần Quang Huy, Tổ Văn Quân đã gọi điện cho Diệp Ngọc Sơn, hơn nữa còn mở loa lớn rồi đưa đến trước mặt anh.
“Vợ à, chuyện gì vậy, anh sắp họp rồi…”
“Không có gì đâu, em đã đến tìm Trần Quang Huy, nhưng cậu ấy không chịu nói gì cả, anh nói với cậu ấy vài lời đi”, Tổ Văn Quân thản nhiên nói.