Hôm sau, khi thức giấc, Tống Linh Linh và Giang Trục vẫn còn nằm trên hot search.
Ngoài chủ đề họ thấy trước khi đi ngủ thì còn có nhiều đề tài liên quan mà họ chưa xem qua.
Gì mà Giang Trục là mẫu hình bạn trai lý tưởng.
Rồi hâm mộ Tống Linh Linh, vân vân mây mây, có thêm nhiều chủ đề lẫn lộn.
Tống Linh Linh lướt một lúc, sau đó nhìn Giang Trục với ánh mắt xa xăm: “Sao mọi người chỉ khen anh mà chẳng khen em vậy nhỉ?”
Giang Trục nheo mắt nhìn cô, cất giọng dỗ dành: “Em thì chỉ để cho mình anh khen thôi.”
Tống Linh Linh lườm anh.
Giang Trục vẫn cười: “Anh cực kỳ trân trọng sự tốt đẹp của em.”
Nghe thế, Tống Linh Linh mới miễn cưỡng hài lòng.
Cũng vậy, khi cộng đồng mạng phát huy khả năng trinh thám của mình để đào sâu hơn về mối quan hệ của hai người, họ bỗng tìm ra rất nhiều chi tiết mà họ bỏ sót trước đây.
Trước khi Tống Linh Linh và Giang Trục tham gia chương trình, hai người đã lường trước được chuyện này sẽ xảy ra rồi.
Vậy nên khi biết chuyện, họ cũng tương đối bình tĩnh.
Hai người đều tham gia chương trình nên không sợ mọi người đào bới quá khứ.
Mọi người đẩy thuyền hay sao sao đó thì họ cũng sẽ không cản.
Đôi khi, Tống Linh Linh sẽ ngạc nhiên với khả năng khám phá của mọi người. Vô số những chi tiết nhỏ mà cô và Giang Trục đều quên bẵng đi thì mọi người đều có thể tìm ra giúp họ.
Sau khi “đớp đường” hai ngày, Tống Linh Linh phải vào đoàn phim.
Giang Trục cũng quay lại với guồng quay công việc. Hai người lại bắt đầu cuộc tình yêu xa lần nữa.
Song Tống Linh Linh luôn cảm thấy thời gian yêu xa của cô và Giang Trục không khó khăn như cô tưởng.
Giang Trục thường bay từ Bắc Thành đến thành phố của cô khi cô nói mình nhớ anh hay muốn ăn món gì đó để đưa đồ ăn cho cô, đồng thời tặng kèm cả người.
Sau biên tập, cắt ghép, “Nhật Ký Yêu Đương” có tổng 12 tập.
Khi tập cuối cùng phát sóng, Tống Linh Linh vẫn đang ở trong đoàn phim.
Đến lúc xong việc, cô và Lâm Hạ mới cùng nhau xem nội dung của tập cuối cùng.
Tống Linh Linh nhìn thấy vô số bình luận đồng tình với lời nói của cô và Giang Trục thì âm thầm cong môi.
Lâm Hạ ngồi bên cạnh nhìn thấy và tò mò hỏi: “Chị Linh Linh ơi.”
Tống Linh Linh: “Hửm?”
Lâm Hạ chống cằm: “Chị còn muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân bao lâu nữa?”
Tống Linh Linh: “...”
Cô quay sang, nhìn Lâm Hạ từ đầu xuống chân: “Giờ đến em cũng hối chị kết hôn hả?”
Lâm Hạ úi trời một tiếng rồi bảo: “Em làm gì có ý này, em chỉ tò mò thôi.”
Cô ấy giải thích: “Nhiều người yêu nhau lâu quá xong khi kết hôn bị mất cảm giác mới mẻ. Vậy nên em mới tò mò, không biết chị và đạo diễn Giang định yêu nhau bao lâu nữa.”
Nghe thế, Tống Linh Linh nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cho Lâm Hạ một đáp án vô định.
“Không biết nữa.”
Tống Linh Linh không sợ kết hôn.
Nói thật, cô còn thèm làm một bà mẹ nóng bỏng dã man!
Nhưng kết hôn không phải chuyện của hai người, mà là chuyện của cả gia đình. Nếu muốn kết hôn thì phải lên kế hoạch kỹ lưỡng.
Đương nhiên, quan trọng hơn là cô thấy vô tư khi yêu đương, cô vẫn có thể làm em bé. Song sau khi kết hôn thì chưa chắc.
Lâm Hạ nghẹn lời: “Đạo diễn Giang có nhắc chuyện này với chị bao giờ chưa?”
Tống Linh Linh nhướng mày: “Chưa.”
Nhắc đến cũng lạ, trước giờ Giang Trục chưa từng hỏi cô có muốn kết hôn không.
Nghe thế, Lâm Hạ nhỏ giọng trách móc: “Vậy là đạo diễn Giang không đúng rồi!”
Tống Linh Linh bật cười, nghĩ một lát, cô vẫn không thể không nói đỡ cho Giang Trục: “Anh ấy biết ý định của chị mà.”
Giang Trục biết tạm thời cô chưa muốn kết hôn nên sẽ không chủ động hỏi cô chuyện này. Anh sợ mình vô ý hỏi sẽ tạo áp lực cho Tống Linh Linh.
Lâm Hạ không biết nói sao: “Sao chị còn nói đỡ cho đạo diễn Giang thế?”
Tống Linh Linh bất đắc dĩ xòe tay, chân thành nói: “Chị chỉ nói sự thật thôi mà.”
“...”
Cuối cùng, Lâm Hạ chỉ có thể lau nước mắt.
Cô ấy không đi theo hai người lúc ghi hình nên không biết hai người trả lời phỏng vấn thế nào.
Khi nghe Giang Trục nói anh mong Tống Linh Linh sẽ luôn luôn làm theo những gì con tim mách bảo, cô ấy sụt sịt: “Em hiểu lầm đạo diễn Giang rồi.”
Tống Linh Linh ngồi bên cạnh cười khì: “Không cần khoa trương đến mức đó.”
Cô nhìn Giang Trục trên TV và nhướng mày: “Anh ấy không để bụng đâu.”
Lâm Hạ khựng lại, cô ấy thấy cũng đúng.
“Nếu chị không nói thì đạo diễn Giang cũng không biết em trách móc sau lưng anh ấy đâu.”
Tống Linh Linh nhướng mày, cố tình ghẹo cô ấy: “Nếu chị nói thì sao?”
Mặt Lâm Hạ cứng ngắc, tủi thân nhìn Tống Linh Linh: “Chị Linh Linh à, chắc chị không muốn đạo diễn Giang sẽ nhớ tới chuyện không vui khi nhìn thấy em đâu nhỉ?”
Tống Linh Linh không đáp.
Lâm Hạ nhìn cô một hồi lâu rồi thở dài: “Thôi được rồi, chị nói thì nói đi, lần sau em gặp đạo diễn Giang, em sẽ thành tâm xin lỗi anh ấy, thú nhận rằng em hiểu lầm anh ấy.”
Tống Linh Linh dở khóc dở cười.
Cô duỗi tay vỗ vai Lâm Hạ: “Yên tâm, chị không nói đâu.”
Hơn nữa, cô thấy cho dù Giang Trục có biết, anh cũng sẽ không để bụng chuyện nhỏ nhặt này đâu.
Giang Trục không phải người quan tâm những gì người khác đánh giá.
Sau khi xem chương trình và tắm rửa xong xuôi, Tống Linh Linh gửi tin nhắn cho Giang Trục, hỏi anh đang làm gì.
Giang Trục: [Anh đang định gọi cho em.]
Tống Linh Linh vừa nhận được tin nhắn thì Giang Trục gọi video tới.
Cô bắt máy, rạng rỡ nhìn màn hình.
Ở đầu bên kia, có lẽ là Giang Trục vừa về tới nhà nên vẫn còn mặc lễ phục.
Thấy anh như vậy, Tống Linh Linh bỗng thấy nhớ anh.
“Anh mới về nhà hả?”
Giang Trục gật đầu, hỏi cô: “Em chuẩn bị ngủ à?”
Tống Linh Linh nhìn anh chằm chặp, nghiêm túc nói: “Em có thể đợi anh vài phút rồi mới đi ngủ.”
Giang Trục cong môi: “Ừm.”
Anh khẽ bảo: “Vậy cảm ơn bạn gái anh đã đợi nhé.”
Tống Linh Linh phì cười, bỗng nói: “Tối nay em với Lâm Hạ xem tập cuối cùng của chương trình giải trí đó.”
Giang Trục nhìn cô: “Đẹp không em?”
Tống Linh Linh mỉm cười: “Đẹp chứ, em cực đẹp luôn á.”
Giang Trục khẽ cười, vẻ mặt thư thái hơn nhiều: “Anh cũng nghĩ vậy.”
Anh cũng thấy Tống Linh Linh cực kỳ xinh đẹp.
Tống Linh Linh được anh nịnh nên vui ra mặt, cô đắc ý nhướng mày: “Giang Trục.”
Giang Trục nhìn cô.
Tống Linh Linh chống cằm nhìn màn hình: “Không có gì, em chỉ gọi anh vậy thôi, hôm nay anh mệt không?”
Giang Trục nghiêm túc trả lời: “Trước khi thấy bạn gái thì mệt thiệt.”
Tống Linh Linh cười khì: “Ý anh là sau khi nhìn thấy em thì hết mệt hả?”
Cô nghiêng đầu, cười hỏi: “Sao em không biết em lại có sức hấp dẫn dữ vậy ta?!”
Giang Trục gật đầu hỏi lại: “Giờ em biết chưa?”
Tống Linh Linh nhịn cười, kéo dài giọng trả lời anh: “Biết rồiii.”
Hai người trò chuyện một lúc, Giang Trục bỗng nhắc đến một chuyện với Tống Linh Linh.
“Hôm nay anh nghe được một tin.”
Tống Linh Linh nhìn anh: “Tin gì ạ?”
Giang Trục kể cho cô: “Em được đề cử cho giải Sư Tử Vàng.”
Tống Linh Linh kinh ngạc: “Dạ?”
Giang Trục nhìn vẻ mặt ù ù cạc cạc của cô, anh cất giọng trầm thấp: “Ngạc nhiên thế hả?”
“...”
Tống Linh Linh khựng lại, ngước mắt lên nhìn đôi mắt đen láy, sâu hun hút kia.
Sau khi nhận ra Giang Trục không nói đùa, cô giật giật khóe môi: “Là “Hẻm Nhỏ” hả anh?”
Giang Trục lắc đầu, nói: “Là “Dư Duy”.”
Tuy doanh thu phòng vé của vai diễn Dư Duy của Tống Linh Linh không quá cao, nhưng lại khá nổi tiếng. Quan trọng hơn là diễn xuất của cô trong “Dư Duy” tốt hơn “Hẻm Nhỏ”.
Thật ra, khi Giang Trục đọc kịch bản “Dư Duy”, anh đã có linh cảm rằng chỉ cần Tống Linh Linh hoàn toàn nhập vai và diễn đạt nhân vật trong bộ phim này, chắc chắn cô sẽ khiến nhiều người nhìn với cặp mắt khác.
Sự thật chứng minh đúng là như vậy.
Tống Linh Linh vừa phấn khởi vừa tiếc nuối.
Cô ồ một tiếng: “Thế cũng được!”
Giang Trục nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, anh bất đắc dĩ hỏi: “Em muốn Tô Vãn được đề cử hả?”
Tống Linh Linh nghĩ một chút rồi nói thật: “Thật ra thì nhân vật nào do em diễn được đề cử thì em cũng đều phấn khích, nhưng Tô Vãn không được thì đúng là em thấy hơi tiếc.”
Bởi vì đây là bộ phim đầu tiên mà cô và Giang Trục hợp tác, cô mong “Hẻm Nhỏ” và “Tô Vãn” có thể tiến xa hơn, bay cao hơn một chút.
Giang Trục biết cô nghĩ gì.
Anh an ủi cô: “Tương lai sẽ còn nhiều cơ hội nữa mà em.” Anh nhìn cô: “Chỉ cần bạn gái anh bằng lòng, cánh cửa hợp tác của anh lúc nào cũng rộng mở cho em.”
Tống Linh Linh híp mắt: “Anh nói lời phải giữ lời đấy nhé!”
Cô chọc vào mặt Giang Trục qua màn hình: “Em đã ghi âm lại hết rồi.”
Giang Trục nhìn cô: “Không cần ghi âm anh vẫn nhớ.”
Hai người tám chuyện trên trời dưới đất một lúc nữa, Tống Linh Linh hối Giang Trục đi tắm.
Cô buồn ngủ rồi.
Giang Trục nhìn cô đầy bất đắc dĩ: “Em ngủ ngon nhé, mấy ngày nữa anh đến thăm.”
Tống Linh Linh cũng nhìn anh: “Em đợi anh.”
…
Hôm sau, thông qua Đường Vân Anh, Tống Linh Linh biết cô được đề cử giải Sư Tử Vàng dành cho cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất
Nhân tiện, Đường Vân Anh còn cho cô biết: “Em không định gia hạn hợp đồng thật à?”
Hợp đồng giữa cô và công ty sẽ hết hạn vào cuối năm nay.
Tống Linh Linh lại cho cô ấy một câu trả lời khẳng định.
Đường Vân Anh cứ do dự về việc khuyên cô, cô ấy muốn nói rằng tốt nhất là không dính dáng quá nhiều đến Giang Trục để phòng hờ. Song những gì cô ấy muốn nói, Tống Linh Linh đã cân nhắc cả rồi.
Cho dù công việc trong tương lai của cô có liên quan nhiều đến Giang Trục hay không, thì cô cũng không thể tiếp tục hợp đồng với công ty hiện tại.
Tống Linh Linh muốn thành lập một studio riêng, cô muốn có chút tự do, muốn tự mình xông pha một lần.
Cô có ý định này từ lâu rồi.
Đường Vân Anh lại thấy tiếc nuối.
Trên đời này, không có bữa tiệc nào là không tàn, tuy cô ấy tiếc nhưng vẫn sẽ chân thành chúc lành cho Tống Linh Linh.
Chỉ vài ngày sau, tin tức Tống Linh Linh được đề cử giải Sư Tử Vàng được lan truyền.
Người hâm mộ nở mày nở mặt, phấn khích giới thiệu Tống Linh Linh và đề cử “Dư Duy”.
Lần này tham dự lễ trao giải, Tống Linh Linh ung dung, bình tĩnh hơn lần trước nhiều.
Dường như cô không quan tâm đ ến việc mình có giành được giải không.
Nhưng may mắn là, cô đã giành được cúp Nữ diễn viên xuất sắc nhất nhờ vai diễn “Dư Duy”.
Sau khi đạt giải, Tống Linh Linh liều mạng làm việc hơn trước đây nhiều.
Cô sợ có lỗi với chiếc cúp mình đạt được, sợ mọi người bảo cô có tiếng không có miếng nên cô càng ngày càng trở nên tốt hơn, nghiêm túc và chăm chỉ hơn.
Tuy Giang Trục thấy cô không nhất thiết phải tự làm bản thân căng thẳng như vậy, nhưng anh cũng biết cô không muốn để fans thất vọng.
Anh không có cách nào khuyên cô, chỉ có thể đồng hành cùng cô. Diễn tập với cô, phân tích cùng cô, nói chung là cùng làm những gì cô muốn.
…
Cuối tháng bảy, bộ phim mới của Tống Linh Linh đóng máy.
Cô cho bản thân một tuần nghỉ ngơi và bay sang Paris tận hưởng cùng Giang Trục.
Sau kỳ nghỉ, cô lại vào đoàn phim.
Giang Trục vẫn một mực ủng hộ mọi sự lựa chọn của cô một cách vô điều kiện.
Chỉ cần cô thích, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Sự cống hiến không ngừng của Tống Linh Linh kéo dài hơn hai năm.
Trong những năm này, số lượng sản phẩm của cô chưa từng bị gián đoạn.
Trong một năm, ít nhất cô sẽ có hai bộ phim điện ảnh hoặc một bộ phim điện ảnh, một bộ phim truyền hình được phát sóng.
Fans các nhà khác đều cực kỳ hâm mộ fans Tống Linh Linh.
Tác phẩm của thần tượng ra liên tục, fans cũng trở nên cực kỳ nhiệt huyết.
Suốt những năm qua, ngoài liên tục đóng phim, cô còn không ngừng nhận được hợp đồng đại diện và cúp.
Tống Linh Linh không mù quáng đóng phim mà cô có chọn lựa, cũng chuyên chú học hỏi.
Mỗi một vai diễn, cô đều sẽ nghiêm túc tìm hiểu, cô sẽ dùng mạch suy nghĩ riêng của mình để biết được ý nghĩa tồn tại của nhân vật này rồi mới diễn ra.
Cô không được đào tạo chính quy nên chỉ có thể vừa quay vừa học.
May là cô có Giang Trục, có nhiều giáo viên giỏi diễn xuất. Bọn họ vô cùng tốt với cô, sẽ chỉ dạy cho cô, nói cô biết phải phân tích thế nào, phải diễn như thế nào mới phù hợp.
Năm 26 tuổi.
Đột nhiên Tống Linh Linh thấy hơi mệt mỏi, cô bước chậm lại.
Đương nhiên, còn một lý do quan trọng hơn là cô quyết định kết hôn với Giang Trục.
Một ngày vô cùng bình thường.
Tống Linh Linh vừa về đến nhà sau khi bộ phim đóng máy, Giang Trục ra sân bay đón cô.
Trên đường về, cô quay sang nhìn người bên cạnh, cất lời: “Giang Trục.”
Giang Trục ừ một tiếng rồi hỏi: “Em mệt à?”
“Không phải.” Tống Linh Linh cười, nhìn anh và hỏi: “Ngày mai tụi mình đi đăng ký kết hôn nhé?”
Giang Trục khựng lại, chậm chạp nhìn cô: “Em nói gì cơ?”
Đối diện với cặp mắt sâu thẳm của anh, Tống Linh Linh lặp lại lần nữa: “Em nói là ngày mai, tụi mình đi đăng ký kết hôn, được không?”
Thật ra năm trước hai người đã bàn chuyện kết hôn rồi.
Theo dự định ban đầu, Tống Linh Linh và Giang Trục đã phải đăng ký kết hôn vào năm trước rồi. Nhưng khi đó, Tống Linh Linh lại nhận được một kịch bản khá tốt, cô muốn tham gia nhưng lại do dự.
Cuối cùng, Giang Trục ủng hộ cô tham gia, cô mới vào đoàn phim lần nữa.
Cũng vì thế mà trên mạng xuất hiện vô số tin đồn lum la.
Sự cố gắng của Tống Linh Linh trong mấy năm nay khiến người ta nghĩ cô đã chia tay Giang Trục, chuyên tâm vào sự nghiệp thôi.
Nhưng sự thật là hai người không hề chia tay.
Song là blogger làm gì thèm quan tâm đ ến thật giả.
Chỉ cần lâu rồi hai người chưa xuất hiện chung để thể hiện tình cảm thì họ sẽ bắt đầu đoán xem có phải đã chia tay rồi không, hoặc có xuất hiện để phô bày tình cảm nhưng lại không làm tới thì bọn họ cũng sẽ đoán hai người chia tay rồi, bây giờ chỉ là hợp tác làm ăn thôi.
Đôi khi Tống Linh Linh cực kỳ muốn đứng ra làm rõ khi đọc được tin đồn thất thiệt này.
Song ngẫm lại, dù có đính chính cũng vô dụng.
Bây giờ, một số cư dân mạng không bao giờ tin lời đính chính.
Vậy nên, sau khi bộ phim đóng máy, Tống Linh Linh lập tức đặt chuyện kết hôn vào lịch trình hàng ngày.
Nói đoạn, cô nhìn thẳng vào mắt Giang Trục: “Sao anh không nói gì thế?”
Giang Trục nhìn đèn xanh trước mặt, anh bật đèn xi nhan mà không hề do dự.
Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại bên đường.
Tống Linh Linh đang định mở miệng thì Giang Trục đã vươn tay tới.
Anh để tay lên trán cô rồi nhíu mày hỏi: “Em nghiêm túc hả?”
“...”
Tống Linh Linh lườm anh, hất tay anh ra: “Chẳng lẽ em lại đem chuyện này ra đùa với anh à?”
Tất nhiên, Giang Trục biết cô sẽ không làm như vậy, nhưng quả thật là anh thấy hơi bất ngờ.
Giang Trục nhìn cô với cặp mắt sáng rực, giọng nói trầm xuống: “Được rồi, nhưng ngày mai thì chưa được.”
Tống Linh Linh ngạc nhiên: “Tại sao?”
“... Không cần anh cầu hôn à?” Giang Trục hỏi.
Tống Linh Linh sửng sốt rồi phì cười: “Anh thấy em để bụng mấy cái hình thức này lắm sao?”
“Anh biết em không để tâm.” Giang Trục cúi đầu, chạm vào môi cô: “Nhưng anh muốn cho em trải nghiệm cảm giác này.”
Nói xong, anh hỏi ý kiến của Tống Linh Linh: “Được không em?”
Tống Linh Linh chớp mắt, tò mò nhìn anh: “Anh định cầu hôn em thế nào?”
Giang Trục im như thóc, anh vỗ đầu cô: “Bí mật!”
Tống Linh Linh ồ một tiếng, nhìn dáng vẻ ngại ngùng của anh, cô nhướng mày: “Được thôi, vậy đợi anh cầu hôn xong rồi tụi mình đi đăng ký kết hôn.”
Nói đoạn, Tống Linh Linh lẩm bẩm: “Nhưng em thấy vậy lại hơi có mục đích, hay là tụi mình cứ đăng ký kết hôn trước, sau đó anh sẽ nghĩ xem anh muốn cầu hôn thế nào?”
Giang Trục nhướng mày, ghẹo cô: “Em gấp thế hả?”
Tống Linh Linh ung dung đáp: “Đúng vậy đó.”
Cô vươn tay, quàng cổ Giang Trục, kiêu kỳ bảo: “Không biết đạo diễn Giang có cho em cơ hội trở thành bà Giang sớm chút không?”
Nói đến vậy rồi mà Giang Trục còn từ chối thì đúng là mất hứng.
Anh nhìn Tống Linh Linh với ánh mắt sâu hun hút một hồi, yết hầu chuyển động: “Được chứ.”
Anh nói: “Ngày mai đi đăng ký kết hôn luôn!”
Tống Linh Linh rạng rỡ, đồng ý ngay: Dạ!”
…
Hôm sau, ánh nắng chan hòa.
Tống Linh Linh và Giang Trục dậy từ sớm, hơn nữa còn mặc bộ đồ hệt như đồ đôi.
Thay quần áo xong, hai người đến Cục Dân Chính.
Hôm nay là thứ ba.
Đông người đến đăng ký kết hôn hơn Tống Linh Linh nghĩ.
Nhìn hàng người dài ngoằng, bấy giờ Tống Linh Linh mới lấy điện thoại ra coi ngày.
Cô không ngờ rằng ngày mà cô chọn đại lại là ngày thích hợp để kết hôn và đăng ký kết hôn.
Tống Linh Linh hớn hở nhìn Giang Trục, khẽ nói: “Anh xem lịch nè.”
Giang Trục cúi đầu nhìn, cặp mắt thấm đẫm niềm vui.
“Chọn ngày hay lắm.”
Tống Linh Linh kiêu ngạo: “Chứ sao?!”
Cô hơi đắc ý: “Em chọn đại đó.”
Giang Trục ừ một tiếng, cụp mắt nhìn cô: “Em nghĩ kỹ rồi chứ?”
“...”
Tống Linh Linh nhìn anh mà chẳng nói năng gì: “Em đã đến đây với anh rồi, giờ đổi ý còn kịp không?”
Giang Trục nghiêm túc trả lời: “Chỉ cần em muốn là được hết.”
Trong chuyện kết hôn, anh đã cho Tống Linh Linh quyền tự do lớn nhất.
Cô muốn kết hôn thì bọn họ kết hôn, cô không muốn thì anh bằng lòng yêu đương với cô cả đời.
Tống Linh Linh biết Giang Trục nghĩ gì.
Cô cong môi, ôn tồn nói: “Em muốn.” Cô nhìn anh rồi nhón chân, ghé vào tai anh: “Em muốn kết hôn với anh.”
Cô muốn trở thành bà Giang.
Có lẽ hai năm trước chưa thật sự sẵn sàng.
Nhưng bây giờ, Tống Linh Linh có thể chắc chắn với mọi người rằng cô đã sẵn sàng trở thành bà Giang rồi.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Giang Trục nhìn cô càng thêm sâu sắc.
Anh cụp mắt, nắm lấy ngón tay Tống Linh Linh: “Vậy em không được hối hận đâu.”
Lúc thốt ra lời này, giọng anh hơi khàn.
Tống Linh Linh khẽ cười: “Không đâu, anh không hối hận là được.”
Cô nhắc nhở anh: “Sau khi kết hôn, em không chắc mình có thể làm một người vợ chu toàn đâu, em vẫn muốn đi đóng phim.”
Giang Trục cười: “Anh biết.”
Anh nhìn cô: “Em quên mất anh đã nói gì rồi à?”
Tống Linh Linh: “Nói gì ạ?”
Cô không thể nhớ ngay được.
Giang Trục: “Em chỉ cần làm theo những gì con tim mách bảo, chuyện còn lại cứ giao cho anh.”
Nghe thế, Tống Linh Linh cong môi: “Em biết rồi.”
Cô nghiêng người ôm anh: “Tối nay sẽ có hai quý bà gọi điện tra hỏi tại sao tụi mình đăng ký kết hôn mà không nói với họ một tiếng, anh giải quyết nhé?”
Giang Trục bảo ừ.
Thủ tục đăng ký kết hôn nhanh gọn hơn những gì Giang Trục và Tống Linh Linh tưởng.
Chỉ một lát sau, hai quyển sổ đỏ đã nằm trong tay hai người.
Tống Linh Linh ngạc nhiên thốt lên: “Nhanh thế à?”
Chị nhân viên buồn cười nhìn họ và nói: “Chúc mừng hai em.”
Cô ấy nhìn Tống Linh Linh, khẽ nói: “Linh Linh à, chị là fan của em đó.”
Tống Linh Linh ngơ ngác, sau đó cười đáp: “Cảm ơn chị.”
Chị nhân viên gật đầu, thần bí bảo: “Nhưng mà em yên tâm, chuyện hai em đến đây đăng ký kết hôn, chắc chắn chị sẽ không tiết lộ đâu!”
Tống Linh Linh cong môi: “Không sao đâu.”
Cô chớp mắt nhìn cô ấy, nghịch ngợm nói: “Tiết lộ cũng được mà, nhiều khi tụi em đã bị chụp rồi.”
Chị nhân viên mắt chữ A mồm chữ O luôn.
Để tránh việc chạm mặt cánh phóng viên chạy đến khi nhận được thông tin, Tống Linh Linh và Giang Trục phải rời khỏi Cục Dân Chính trước.
Mới lên xe chừng năm phút, điện thoại của Tống Linh Linh đã reo lên.
Cô cúi đầu nhìn, là mẹ cô gọi.
“Đạo diễn Giang à.”
Tống Linh Linh quay sang nhìn Giang Trục: “Mẹ em gọi.”
Giang Trục nhìn nhóm phóng viên đang đuổi theo sau xe qua kính chiếu hậu: “Tụi mình về nhà luôn nhé?”
Tống Linh Linh nghĩ ngợi: “Cũng được.”
Nói rồi cô cúp điện thoại của mẹ.
Về đến nhà, quả nhiên Tống Linh Linh và Giang Trục bị bà Tống trách móc.
Song người bị mắng không phải Tống Linh Linh.
Bởi vì Giang Trục đã nhận toàn bộ trách nhiệm. Anh nói với Tống Minh Viễn rằng anh là người nóng lòng muốn kết hôn với Tống Linh Linh, nên đã đưa cô tới Cục Dân Chính.
Dù hai người không tin vào những lời này lắm.
Nhưng Giang Trục nói thật quá khiến họ không thể không chấp nhận.
Cũng may hai người họ đã mong chờ anh và cô kết hôn từ lâu nên cũng không nói thêm gì.
Chỉ bảo sau này muốn làm gì trọng đại thì phải báo họ một tiếng, để họ khỏi phải lên weibo xem tin tức của con gái và con rể.
Tống Linh Linh và Giang Trục nhìn nhau, sau đó ngoan ngoãn đồng ý.
Trò chuyện một hồi, quả nhiên Tống Linh Linh và Giang Trục được hỏi về hôn lễ.
Lịch làm việc trong sáu tháng cuối năm của Tống Linh Linh tương đối ít, đủ thời gian để làm lễ kết hôn.
Nhưng tổ chức thế nào và ở đâu thì cô và Giang Trục chưa từng bàn bạc kỹ lưỡng.
Thật ra trước đây họ từng nhắc đến vài nơi muốn đi, nhưng cũng chỉ là đề cập vậy thôi.
Trong khoảnh khắc này, Tống Linh Linh nhìn Giang Trục.
Giang Trục vỗ mu bàn tay cô, trịnh trọng trả lời: “Sáu tháng cuối năm nay Linh Linh khá rảnh, bọn con định tổ chức vào thời gian này.”
Mắt bà Tống sáng rỡ: “Tụi con quyết định địa điểm chưa?”
Giang Trục lắc đầu: “Dạ chưa, nhưng tụi con có chọn ra vài địa điểm rồi.”
Tống Minh Viễn gật đầu: “Là trong nước hay ngoài nước?”
“Tụi con muốn tổ chức ở nước ngoài.” Giang Trục đáp.
Bà Tống gật gù: “Là thành phố nào vậy?”
Giang Trục nghĩ một lúc rồi nhìn Tống Linh Linh: “Đi Paris được không em?”
Tống Linh Linh sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh.
Trong những nơi cô từng đề cập với Giang Trục, đúng là cô muốn tổ chức lễ cưới ở Paris nhất. Bởi vì đó là nơi cô và Giang Trục gặp gỡ lần đầu.
Hơn nữa bọn họ từng đến đó nhiều lần, cũng là nơi có nhiều ký ức đáng nhớ và đáng ghé thăm lần nữa.
Tống Linh Linh ngơ ngác vài giây rồi mỉm cười: “Dạ được.”
Sao cô có thể từ chối việc tổ chức hôn lễ ở Paris được?!
Địa điểm tổ chức đã chọn xong, những chuyện còn lại, Tống Linh Linh và Giang Trục yên tâm giao cho Nhâm Nhu.
Hai người họ bận rộn nhiều việc, không muốn lo hết những chuyện còn lại.
Song người không lo chỉ có Tống Linh Linh thôi, còn Giang Trục vẫn chủ động đảm đương nhiều chuyện liên quan đến lễ cưới.
Ít nhất thì váy cưới, địa điểm tổ chức và ý tưởng tổ chức đều do anh đề cử với bên tổ chức hôn lễ.
Thật sự thì Tống Linh Linh không quan tâm đ ến mọi chuyện.
Sau khi đăng ký kết hôn, hai người leo lên thẳng hot search sau khi công bố giấy hôn thú trên weibo.
Đăng weibo xong, Tống Linh Linh và Giang Trục không hề phản hồi bất kỳ lời suy đoán nào.
Không phải vì lý do nào khác.
Chỉ đơn giản vì hai người quá bận.
Bộ phim mà Tống Linh Linh quay năm ngoái sắp công chiếu, cô sắp bước vào thời điểm tuyên truyền bận rộn.
Còn Giang Trục thì bận làm hậu kỳ của bộ phim của mình.
Sau khi đăng ký kết hôn, họ lại yêu xa hơn nửa tháng.
Hôm nay, Tống Linh Linh trở về nhà sau khoảng thời gian quảng bá, thời tiết cực kỳ tốt.
Máy bay hạ cánh vào buổi chiều, Giang Trục đến sân bay đón cô.
Sau khi lên xe, ban đầu Tống Linh Linh không để ý, dần dà, cô phát hiện hướng Giang Trục đi không phải đường về nhà họ.
Tống Linh Linh nhướng mày, nhìn người bên cạnh: “Tụi mình không về nhà hả anh?”
Giang Trục: “Về chứ.”
Tống Linh Linh nhìn anh, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy giờ anh đang chở em đến nhà mới của tụi mình à?”
“...”
Cơ mặt Giang Trục cứng đờ, mất tự nhiên nhìn cô: “Sao em nói thế?”
Tống Linh Linh chớp mắt: “Em đoán vậy.”
Cô nhìn thẳng vào anh, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ anh định cầu hôn em hôm nay ư?”
Giang Trục: “...”
Anh im lặng.
Tống Linh Linh nhìn biểu cảm của anh là biết ngay mình đã đoán trúng.
Cô nhịn cười, khó tin hỏi: “Thật ạ?”
Giang Trục vẫn không nói gì.
Tống Linh Linh tự biết mình vừa phá đám, cô đã phá tan bất ngờ mà Giang Trục muốn dành tặng mình rồi.
Cô mím môi, cười hỏi: “Hay là cho em rút lại những gì vừa nói nhé?”
Giang Trục lườm cô, khuôn mặt bình thản: “Muộn rồi.”
Tống Linh Linh: “...”
Trước khi đến nhà mới, Giang Trục không nói với Tống Linh Linh câu nào.
Tống Linh Linh biết mình đã phá hỏng niềm vui bất ngờ mà Giang Trục chuẩn bị nên cũng im lặng. Cô sợ mình nói thêm đôi ba câu nữa là sẽ nói hết sự bất ngờ mà anh đã chuẩn bị.
Song Tống Linh Linh cũng đã đoán được rằng Giang Trục sắp cầu hôn cô.
Tuy nhiên cô không ngờ rằng Giang Trục sẽ trang trí ngôi nhà mới của họ như thế này.
Trong sân toàn là hoa tươi.
Hoa hồng Ocean Song và Sweet Avalanche lọt vào mắt khiến cô hạnh phúc khôn tả.
Cô quay đầu nhìn Giang Trục: “Anh vận chuyển bằng đường hàng không ạ?”
Cô nhìn một cái là biết ngay mấy bó hoa tươi này được vận chuyển hàng không từ nước ngoài về.
Giang Trục gật đầu.
Tống Linh Linh quay lại: “Vậy anh muốn cầu hôn em trong sân ạ?”
Giang Trục nhìn cô với vẻ mặt bất đắc dĩ rồi duỗi tay nhéo mũi cô: “Em thế này…” Anh cất giọng cưng chiều: “Khiến anh chẳng biết phải nói gì.”
Tống Linh Linh nhịn cười: “Anh muốn nói gì thì cứ nói.”
Giang Trục dừng lại một chút, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Ừm.”
Anh hít sâu, thở ra một hơi dài, sau đó quỳ một gối trước mặt Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh vốn định cản anh, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Giang Trục, cô cố kiềm chế hành động bộc phát của mình lại.
Cô cụp mắt nhìn anh, thấy anh lấy ra một chiếc nhẫn và ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Bà Giang à.” Anh hỏi: “Em có bằng lòng để anh sánh bước cùng em trong mấy thập kỷ tiếp theo không?”
Tống Linh Linh hoàn toàn không ngờ anh sẽ hỏi như vậy.
Cô nhìn chiếc nhẫn mà Giang Trục đưa lên, bỗng thấy hơi cảm động.
Cô nhớ mang máng mình từng nói với Giang Trục rằng cô là người sợ cô đơn, cô cần có người đồng hành trong tương lai.
Nhưng khi ấy, cô chỉ tiện thể thốt lên thôi. Cô không ngờ rằng Giang Trục lại dùng nó để cầu hôn, thậm chí là hỏi ý kiến cô.
Tống Linh Linh cụp mắt nhìn anh, hốc mắt đỏ hoe.
“Vậy anh phải giữ lời đấy nhé.” Cô đưa tay cho anh, nghẹn ngào nói: “Phải ở bên em thật nhiều, thật nhiều năm nữa.”
Giang Trục đeo nhẫn cho cô, tiện thể móc lấy ngón út để móc ngoéo: “Chắc chắn rồi.”
Thật ra anh đã nghĩ tới muôn vàn cách cầu hôn Tống Linh Linh.
Song cuối cùng, những phương án đó đều bị Giang Trục loại bỏ hết.
Bởi anh biết rõ Tống Linh Linh cần gì và muốn gì.
Đối với Tống Linh Linh, sự bầu bạn và ấm áp của Giang Trục là điều cô cần nhất.
Tống Linh Linh móc lấy ngón tay anh và kéo anh lên.
Giang Trục vừa đứng dậy hẳn hoi thì một nhóm người trong nhà ùa ra.
“Linh Linh!” Thẩm Điệp là người xông ra đầu tiên, cực kỳ thắc mắc: “Sao em dễ dàng đồng ý quá vậy, thằng nhóc này còn chưa thèm hỏi em có đồng ý cưới nó không mà?!”
Tống Linh Linh ồ một tiếng, chậm chạp bảo: “Nhưng mà em kết hôn với anh ấy rồi.”
Đối với cô, có hỏi hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Thẩm Điệp cạn lời.
Thịnh Vân Miểu đứng bên cạnh, nói mãi mà cô vẫn thế: “Ít nhiều gì thì cậu cũng phải làm khó đạo diễn Giang chút chứ!”
Nói đoạn, cô ấy trốn ra sau lưng Ôn Trì Cẩn.
Cô ấy sợ Giang Trục tính sổ với mình.
Tống Linh Linh nghe mọi người lần lượt tố tội, cô cong môi nói: “Em định giao nhiệm vụ làm khó dễ này cho mọi người.”
Mấy cô gái: “HẢ?”
Tống Linh Linh vẫy vẫy chiếc nhẫn đã đeo lên tay, bảo: “Trong lễ cưới, chẳng phải mấy vị phù dâu đây sẽ giúp em làm khó anh ấy sao?”
Nghe thế, Giang Trục bắn ánh mắt cầu cứu sang cho nhóm người Ôn Trì Cẩn.
Nhóm Ôn Trì Cẩn im lặng vài giây rồi lùi ra sau một bước.
Chuyện này, họ không giúp nổi.
“...”