Hai người vui vẻ xem hot search một lúc, sau đó nhận điện thoại từ người đại diện của riêng mình.
Đội ngũ quản lý của Giang Trục, nghe theo sự sắp xếp của anh.
Nhưng Tống Linh Linh thì không.
Cô không có phòng làm việc riêng, trong rất nhiều chuyện thì cô vẫn phải nghe theo đề nghị của Đường Vân Anh và công ty, xem xét các đề xuất của công ty.
Ý của bên phía Đường Vân Anh là, hot search này bên bọn họ có thể không cần phải đáp lại.
Bởi vì cái hot search này, đối với Tống Linh Linh mà nói, có lợi nhiều hơn hại.
Là Giang Trục muốn theo đuổi cô, tỏ tình với cô, từ khía cạnh này đã chứng minh sức hấp dẫn vô hạn của Tống Linh Linh. Đồng thời, cũng đập nát rất nhiều tin đồn lộn xộn trong giới.
Trước đó cho dù là khi Tống Linh Linh bị lộ ra có đại ngôn mới, hay là vai diễn mới, chắc chắn sẽ có anti fan nhảy ra nói này nói nọ, nói cô leo lên người nào đó trong giới.
Cô có thể đi đến hôm nay, là bởi vì có quan hệ với ai đó.
Lúc trước đoàn đội đối với tin đồn nhảm như vậy, gần như là không có biện pháp nào.
Bạn không có cách nào để bịt mồm người khác, bạn giải thích thì người ta sẽ nói bạn chột dạ. Bạn không giải thích, người ta sẽ nói bạn thừa nhận trong im lặng. Nói tóm lại, bất kể đoàn đội và Tống Linh Linh có làm như thế nào, những gì họ nên tin tưởng họ sẽ tin, không tin thì sẽ không bao giờ tin.
Vì vậy, sau khi video này truyền ra ngoài, Đường Vân Anh lại cảm thấy có thể tùy ý để video lên men một thời gian.
Để đống vết bẩn xám xịt bắn lung tung lên người Tống Linh Linh giảm đi một chút.
Nghe Đường Vân Anh nói xong, Tống Linh Linh im lặng một lúc, “Để em thảo luận với Giang Trục một chút.”
Đường Vân Anh hiểu: “Tất nhiên rồi.”
Cô ấy nói: “Đây là chuyện giữa hai người các em, nói với đạo diễn Giang thì tốt hơn.”
Tống Linh Linh đồng ý.
Trước khi cúp điện thoại, Đường Vân Anh lại bổ sung thêm một câu, “Cho dù hai người quyết định như thế nào, chị đều tôn trọng ý kiến của hai người. Nhưng có một chuyện là không được.” Cô ấy dừng một chút, nói: “Trước khi có người đưa ra những bằng chứng xác thực, tốt hơn hết là hai người không nên tiết lộ mối quan hệ tình cảm.”
“Em biết rồi.” Tống Linh Linh quay đầu nhìn Giang Trục đang đứng bên cạnh không nói gì, “Em có chừng mực.”
Đường Vân Anh: “Được rồi. Vậy hai người bàn bạc xong thì nói với chị.”
-
Cúp điện thoại, Tống Linh Linh nhíu mày nhìn người bên cạnh.
Lời Đường Vân Anh vừa nói, Giang Trục đều nghe được.
“Đạo diễn Giang.” Tống Linh Linh chọc chọc cánh tay anh, “Anh nghĩ như thế nào.”
Giang Trục cụp mắt, “Nghe theo người đại diện của em.”
Tống Linh Linh sững sờ, “Anh không sợ mọi người chê cười anh sao?”
Cô thực sự không muốn đồng ý với Đường Vân Anh.
Giang Trục nhìn cô một lát, kéo cô ngồi vào lòng mình.
“Sợ cái gì?”
Anh cúi đầu, cọ cọ chóp mũi của Tống Linh Linh, trầm giọng nói: “ Chê cười anh cũng được, chứ không thể chê cười em.”
Tống Linh Linh: “...”
Cô cố nhịn cười, đang định nói chuyện, Giang Trục đột nhiên hôn lên khóe môi cô, chậm rãi nói: “Hơn nữa, anh theo đuổi vợ tương lai của anh thì có gì mà phải chê cười?”
Nghe vậy, Tống Linh Linh cong môi.
Cô ôm lấy cổ của anh, ngửa đầu nhìn anh suy nghĩ một chút, “Hình như là không có gì đáng để chê cười.”
Giang Trục nhéo nhéo mặt của cô, ôm mặt cô hôn một cái, mơ hồ nói: “Ừm, lần này nghe theo người đại diện của em.”
Tống Linh Linh định nói đồng ý, Giang Trục đã cạy mở hàm răng của cô, quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Tống Linh Linh vô thức ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn của anh.
Cánh tay ôm cổ anh siết chặt, đáp lại nụ hôn của anh.
...
-
# Giang Trục tỏ tình với Tống Linh Linh lại bị từ chối #
Mấy cái hot search kiểu như # Tống Linh Linh nói thần tượng không thể yêu đương # treo trên Weibo nửa ngày.
Độ thảo luận của cư dân mạng rất cao.
Ban đầu, tất cả mọi người đều ôm tâm lý xem trò vui, cảm thấy video này là do ai đó có ý đồ cố tình tung ra, không chừng là bị cắt ghép.
Bọn họ đang chờ, chờ câu trả lời của Giang Trục.
Nhưng đợi hơn nửa ngày, mọi người phát hiện hot search không những không xuống, mà đoàn đội của Giang Trục cũng không đứng ra thanh minh rằng video đó là giả, là bị cắt ghép.
Dường như bọn họ đồng ý rằng video này là có thật.
Cùng lúc đó, cư dân mạng nhiệt tình đào thêm được càng nhiều tin.
Bọn họ chú ý đến khi Tống Linh Linh quay phim ở hai đoàn phim, Giang Trục đã đến thăm đoàn phim cùng bạn bè.
Vì thế, có dân mạng trêu chọc rằng tại sao Giang Trục lại đến thăm đoàn phim với bạn bè chứ.
Bởi vì thân phận không thể quang minh chính đại, một mình đi thăm đoàn phim Tống Linh Linh. Anh chỉ có thể kiếm cớ cùng bạn bè đi thăm Tống Linh Linh, tìm cơ hội đến gần cô.
Kiểu phân tích như vậy vừa được đưa ra, nhiều cư dân mạng đã hô hào - Câu chuyện tình yêu này lại vừa ngược vừa ngọt ngào làm sao.
Tống Linh Linh nhẫn tâm như vậy à?
Tại sao cô còn chưa đồng ý với Giang Trục.
Cô như vậy khiến Giang Trục không có danh phận chính đáng để đi gặp cô, quan tâm cô.
Nói đến đây, mọi người bắt đầu đồng tình với Giang Trục. Còn có rất nhiều người @ Tống Linh Linh, để cô buông tay đồng ý yêu đương với Giang Trục. Giang Trục khiêm tốn như vậy, bọn họ đau lòng.
Ở nhà ngủ trưa với Giang Trục.
Sau khi tỉnh dậy, Tống Linh Linh lên Weibo xem một chút. Thứ hạng hot search có giảm xuống một chút, nhưng vẫn còn ở đó, mức độ náo nhiệt vẫn còn rất cao.
Cô bấm vào để xem, phát hiện hot search thứ nhất đã đổi thành —— Hôm nay Tống Linh Linh đồng ý với lời tỏ tình của Giang Trục chưa?
Ở dưới có rất nhiều lượt thích và bình luận.
Nội dung bình luận đều giống nhau như đúc, chỉ hai chữ —— Không có.
Tống Linh Linh nhịn không được, phì cười ra tiếng.
Cô liếc người đang đọc sách ở bên cạnh, khóe môi cong lên, “Đạo diễn Giang”
Giang Trục liếc cô, “Em muốn nói gì?”
Tống Linh Linh đung đưa chân, tâm trạng vô cùng vui vẻ, “Hôm nay em có thể đăng weibo không?”
Giang Trục nhíu mày, “Em muốn đăng cái gì?”
Tống Linh Linh suy nghĩ một chút, “Nhân lúc Weibo của em hot như vậy, em có nên đăng quảng cáo không nhỉ?”
Độ nổi tiếng của bạn trai mình mang lại, ngốc sao mà không cọ.
Giang Trục nghẹn họng, đưa tay vuốt mái tóc vì ngủ mà lộn xộn của cô, “Muốn đăng thì đăng.”
Tống Linh Linh cười.
Cô tự vui vẻ một lúc lâu, trầm ngâm nói: “Được rồi, giữ cho anh chút thể diện. Em nhịn đến năm mới lại đăng.”
Nói đến năm mới, Giang Trục nhìn cô, “Linh Linh.”
Nghe anh gọi tên mình ấm áp như vậy, Tống Linh Linh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, “Hả?”
Giang Trục liễm mắt, ánh mắt sáng rực nhìn cô chăm chú, thấp giọng hỏi: “Năm mới, có muốn cùng anh về nhà ăn cơm không?”
“...”
Nhìn Giang Trục một lúc, Tống Linh Linh hơi do dự.
Cô mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi: “Như chúng ta bây giờ, tốc độ có phải là hơi nhanh hay không?”
Hai người bọn họ vừa mới yêu đương được nửa năm đã về nhà gặp bố mẹ, theo quan niệm của Tống Linh Linh, đúng là có chút cảm giác đi bằng tên lửa.
Thấy cô do dự, Giang Trục hơi suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì qua năm mới lại nói.”
Đối với những chuyện như vậy anh không muốn ép buộc Tống Linh Linh. Anh hi vọng Tống Linh Linh về nhà cùng mình, là vì tự nguyện, không có bất kỳ trở ngại tâm lý nào.
Tống Linh Linh gật đầu, dựa vào ngực Giang Trục khẽ nói, “Anh cho em thêm một chút thời gian nha.”
Thật ra cũng không phải là cô sợ, cô chỉ chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
Giang Trục cười, trầm giọng đồng ý: “Được.”
Ngày nghỉ, Tống Linh Linh và Giang Trục ở trong nhà cả ngày, không đi đâu hết, cũng không có làm bất cứ điều gì đặc biệt kích thích, thú vị.
Nhưng Tống Linh Linh cho rằng, trải qua mỗi một ngày cùng với người mình thích thì đều có ý nghĩa.
-
Hôm sau, Tống Linh Linh làm việc trở lại.
Giang Trục cũng bận rộn hoàn thành công việc cuối cùng cho bộ phim sắp chiếu.
Đối với những vạch trần trên mạng, hai người đều không quan tâm.
Bọn họ chuẩn bị xử lý lạnh.
Bận rộn hai ngày.
Công việc của Tống Linh Linh trong năm nay đã đi đến hồi kết viên mãn.
Ngày nghỉ ngày đầu tiên, Tống Linh Linh ở phòng nhỏ của mình lề mề nửa ngày, chờ Tống Minh Viễn và bà Tống đến đón cô về nhà ăn Tết.
Không khí năm mới đã rất nồng đậm.
Trên đường treo đầy đèn lồ ng, sắc đỏ cùng ánh lửa dập dìu.
Tống Linh Linh ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu trò chuyện với bà Tống, “Mẹ, khi nào chúng ta đi siêu thị mua đồ đón năm mới?”
Cô thích đi dạo siêu thị.
Bà Tống liếc cô một cái, “Như con bây giờ, có thể xuất hiện ở siêu thị sao?”
“?”
Tống Linh Linh khó hiểu, “Vì sao lại không thể?”
Tống Minh Viễn lái xe, quay đầu lại nhìn Tống Linh Linh một cái, “Ý của mẹ con là, bây giờ con là người của công chúng, đi siêu thị có thể bị người hâm mộ nhận ra hay không?”
Tống Linh Linh à một tiếng, không quá để ý nói: “Nhận ra cũng không có việc gì, con đi cùng mẹ của con, cũng không phải cùng...” Nói được một nửa, Tống Linh Linh kịp thời ngừng lại.
Câu nói kế tiếp, cô cũng không thể nói thêm nữa.
Nhưng hai người trước mặt, không muốn buông tha cô.
Bà Tống nhướng mày, quay đầu nhìn cô, “Cũng không phải cái gì?”
Bà nhìn chằm chằm Tống Linh Linh, “Mẹ còn chưa hỏi con, con và người đạo diễn bộ phim của con là có chuyện gì?”
“...”
Tống Linh Linh bị bà nhìn, có chút chột dạ.
Ánh mắt cô né tránh, lung tung nhìn về chỗ khác, mơ hồ nói: “Chuyện gì xảy ra đâu ạ?”
Bà Tống hừ lạnh một tiếng, “Đừng tưởng rằng mẹ cô không lên mạng.”
Tống Linh Linh chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng thầm thì: “Con cũng đâu dám nghĩ như vậy.”
Hai mẹ con cãi nhau chí chóe.
Đấu khẩu xong, bà Tống cũng không thể moi được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ miệng của Tống Linh Linh.
Vì thế, bà ấy u oán nhìn Tống Minh Viễn, hỏi thăm bằng ánh mắt —— Con gái của anh hình như thông minh hơn rồi đấy.
Tống Minh Viễn rất là tự hào khẽ gật đầu.
“..”
Tống Linh Linh không có chú ý đến sự trao đổi qua ánh mắt của cha mẹ cô.
Cô xách túi vào nhà, đầu tiên là gửi tin nhắn cho Giang trục, nói với anh rằng cô đã về đến nhà.
Đoán chừng là Giang Trục đang bận, không trả lời liền được.
Tống Linh Linh cũng không vội, cô và bà Tống lại đấu khẩu, mới nằm trong lòng bà làm nũng.
Bà Tống không chịu nổi dáng vẻ lẩm bẩm của cô, thật phiền, “Tối nay đi.”
Tống Linh Linh nhìn thấy bộ dáng tức giận nhưng lại phải thỏa hiệp của bà liền phá lên cười. Cô hơi nhướng mày đắc ý, ôm cánh tay của bà Tống, hậm hừ nói, “Cảm ơn mẹ.”
Bà Tống ghét bỏ liếc cô một cái, “Lớn thế này rồi mà còn làm nũng như con nít.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt bà, nụ cười trong mắt bà đều cho thấy, bà thích Tống Linh Linh làm nũng với mình.
Ăn cơm trưa xong, Tống Linh Linh trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này, Giang Trục mới gọi điện thoại cho cô.
“Alo.”
Tống Linh Linh ngồi ở trước bàn sách, nhìn hộp kẹo đang ở trên bàn mình.
Giang Trục nghe thấy giọng của cô, trầm thấp cười một tiếng, “Em ăn cơm rồi à?”
Tống Linh Linh: “Em ăn rồi, còn anh?”
Giang Trục: “Vừa họp xong.”
Anh hỏi, “Ăn món gì vậy?”
Tống Linh Linh: “Rất nhiều đồ ăn ngon.”
Nói đến cơm trưa, Tống Linh Linh hăng hái nói, “Bố em làm món sườn kho cực kỳ ngon.”
Giang Trục nhướng mày, rất là chân thành nói: “Có cơ hội anh nhất định học hỏi từ bác một ít.”
Tống Linh Linh nghẹn họng, hiểu được ý nghĩa đằng sau lời nói của anh.
Cô không nói gì nửa ngày, chỉ có thể mơ hồ đồng ý: “Vậy có cơ hội rồi nói.”
Giang Trục mỉm cười, “Được.”
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, cân nhắc Giang Trục còn chưa ăn cơm trưa, Tống Linh Linh giục anh đi ăn cơm trước.
Có chuyện gì, tối nay hai người lại nói tiếp.
...
Vừa cúp máy, cửa phòng Tống Linh Linh bị ai đó gõ.
Cô quay đầu, đối mặt với ánh mắt của bà Tống.
Không hiểu sao, Tống Linh Linh có chút chột dạ, “Mẹ.”
Bà Tống hắng giọng, thuận miệng hỏi: “Gọi điện thoại với đồng nghiệp à?”
“... Không phải.” Tống Linh Linh sờ lên chóp mũi, nhìn về phía bà, ăn ngay nói thật, “Cùng bạn trai.”
Thật ra vừa nãy trong xe sở dĩ Tống Linh Linh không nói gì, là vì cô có chút xấu hổ.
Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy mình không cần phải xấu hổ.
Đây là bố mẹ của cô, yêu đương cũng không cần giấu họ. Họ là những bậc cha mẹ tiến bộ, sẽ không ép buộc bản thân cô làm những việc cô không thích.
Nghe vậy, bà Tống liếc cô một cái, “Mẹ và cha con đã biết từ lâu.”
Tống Linh Linh sững sờ: “Cái gì?”
Bà Tống chỉ bình bánh kẹo cô để trên bàn kia, “Bình kẹo này của con, là vị đạo diễn kia tặng đúng không?”
Tống Linh Linh cúi đầu, nhìn xem bình kẹo đủ mọi màu sắc trong tay.
Cô chớp mắt, nhẹ gật đầu, “Sao mẹ biết?”
“Mẹ đoán.”
Người hiểu rõ Tống Linh Linh nhất, trừ bà Tống ra thì không còn ai khác.
Trước kia Tống Linh Linh rất thích ăn kẹo, nhưng sau khi trở thành diễn viên, cô đã bỏ kẹo.
Dưới tình huống bình thường, không phải tình thế bắt buộc cô sẽ không ăn kẹo.
Mà cô còn có một thói quen, đó là thích cất những thứ mà mình yêu quý.
Có một điều mà bà Tống nhớ rất rõ là, khi Tống Linh Linh học tiểu học, trong lớp có một bạn nam rất đẹp trai.
Bạn học nam đó có thành tích học tập rất tốt, và mọi mặt cũng rất xuất sắc. Vào ngày sinh nhật của Tống Linh Linh, cậu ấy tặng cho Tống Linh Linh một hộp socola.
Tống Linh Linh vui vẻ cất giấu socola, từ mùa đông đến mùa hè, cuối cùng đều bị tan chảy, Tống Linh Linh cũng không muốn vứt chúng đi.
Nghe bà Tống nhắc đến những chuyện xấu hổ thời thơ ấu, Tống Linh Linh tỏ vẻ bất lực, “Mẹ!”
Cô bất lực giải thích, “Con không thích bạn học nam đó.”
Lúc đó cô không biết thích là gì, cô chỉ cảm thấy bạn học nam đó giống như hoàng tử, socola cậu ấy tặng cũng rất đẹp, cho nên cô mới không nỡ ăn, vẫn luôn cất trong ngăn kéo bàn học.
Bà Tống nhìn thấy cô sốt ruột giải thích, nhướng mày, “Được được được, con không thích.”
Bà cũng không rối rắm về socola, ngược lại hỏi: “Lần này thì sao?”
Tống Linh Linh dừng một chút, nhìn bà nói: “Không thích con sẽ không yêu đương với anh ấy.”
Đương nhiên là cô thích Giang Trục.
Bà Tống gật gật đầu, khi Tống Linh Linh tưởng rằng bà sẽ không hỏi nữa, cô lại nghe thấy bà Tống hỏi: “Vị đạo diễn này có phải...”
Bà cố gắng nhớ lại, nhìn Tống Linh Linh: “Là vị đạo diễn mà trước kia con và Miểu Miểu bay ra nước ngoài xem phim của cậu ấy hay không?”
“...”
Nghe bà nhắc đến việc này, Tống Linh Linh gần như là muốn chết.
Môi cô mấp máy, lúc đầu muốn nói không phải, nhưng bây giờ đúng là nói không nên lời.
Cô đã từng nói với bà Tống, bà Tống cũng biết từ nhỏ đến lớn thần tượng của cô có những ai.
Yên tĩnh nửa ngày, Tống Linh Linh bất đắc dĩ gật đầu, “Là anh ấy.”
“Thật sự là cậu ấy.” Hai mắt bà Tống sáng lên, vẻ mặt vui mừng, “Con gái của ta rất lợi hại.”
Tống Linh Linh khó hiểu nhìn bà.
Bà Tống vỗ vỗ bả vai cô, khen: “Con biến thần tượng thành bạn trai.”
Tống Linh Linh: “.”
Cô im lặng, nhỏ giọng nói, “Mẹ, việc này mẹ đừng nói cho ai khác biết. Người ngoài cũng không biết con là fan của Giang Trục.”
“Mẹ biết rồi.” Bà Tống đồng ý với cô, bỗng nhiên hỏi: “Vậy khi nào con dẫn bạn trai về nhà ra mắt mẹ và bố con?”
Tống Linh Linh nghẹn họng, nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của bà, có chút do dự, “Chúng con mới yêu nhau chưa đến nửa năm, lại đợi thêm một thời gian nữa đi.”
“Cũng được.”
Bà Tống nói thầm, “Người trẻ tuổi các con bây giờ yêu nhau cứ như chơi đùa với nhau vậy, đợi đến khi muốn kết hôn rồi đưa về nhà ra mắt cũng tốt. Tránh cho hàng xóm lại cho rằng quanh năm suốt tháng con yêu đương với một trăm người bạn trai.”
Tống Linh Linh: “...”
Cô không có lợi hại như vậy!
Sau khi nói chuyện với bà Tống về việc của Giang Trục, Tống Linh Linh lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi nói xong, cô gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Giang Trục, cũng không cần trốn tránh, che đậy.
-
Năm mới đến nhanh hơn so với tưởng tượng, cũng trôi qua nhanh.
Thoáng một cái, một năm đã qua.
Năm mới này, Tống Linh Linh không có đón năm mới với Giang Trục. Nhưng sau khi tính toán cẩn thận, lại cảm thấy không có quá nhiều khác biệt.
Vào đêm giao thừa, Giang Trục đặc biệt đến đón cô ra ngoại ô thành phố.
Sau khi gặp mấy người Thẩm Điệp, Giang Du Bạch, bắn pháo hoa xong, Giang Trục mới đưa cô về nhà.
Không quá bất ngờ, Tống Linh Linh nhận được lì xì của Giang Trục.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, Tống Linh Linh được bà Tống đưa đến ngôi chùa gần nhất để thắp hương, đến chiều tối mới rảnh rỗi, bí mật đi hẹn hò với Giang Trục, đến rạp phim xem phim Tết.
Kỳ nghỉ năm mới, Tống Linh Linh sống cuộc sống cá mặn (2) vui sướng.
Cá mặn (2): Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống.
Thoáng qua một thời gian nữa, đến đầu tháng hai.
Bộ phim “Hẻm Nhỏ” này dự kiến công chiếu trên toàn quốc vào dịp lễ tình nhân tháng hai.
Trước khi công chiếu, bộ phim sẽ công bố trailer, mời các nhà phê bình điện ảnh trong ngành, hoặc là một số người hâm mộ, chủ blog… Đến xem phim và bình luận.
Như vậy có lợi cho việc quảng bá bộ phim.
Cho nên ngay khi Tết Nguyên Đán kết thúc, nhóm người của Tống Linh Linh bước vào giai đoạn tuyên truyền bận rộn.
Cô gặp Giang Trục, cũng không còn thời gian dính nhau như cặp vợ chồng nhỏ nữa.
Phần lớn thời gian là họ đều đang bận vì bộ phim, bận rộn quảng bá.
Sau khi video tỏ tình được tung ra, Tống Linh Linh và Giang Trục lần đầu tiên cùng nhau xuất hiện, không ngoài ý muốn bị giới truyền thông hỏi về video trên hot search trước đó.
Chủ đề của buổi họp báo của bọn họ là về bộ phim “Hẻm Nhỏ” này, nhưng truyền thông đã hỏi, thì phải trả lời.
Tống Linh Linh cầm micro, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Giang Trục đứng bên cạnh Tống Linh Linh, suy nghĩ những gì phóng viên vừa hỏi, hỏi ý kiến của anh về video được cư dân mạng tung ra trước đó.
Giang Trục ngẫm nghĩ một lúc, thản nhiên nói: “Không có ý kiến gì.”
Cánh nhà báo nói không nên lời, “Đại diễn Giang không có ý kiến gì có nghĩa là video đó là giả sao?”
“Không phải.” Giang Trục liếc nhìn Tống Linh Linh, sau đó ngước mắt lên nhìn phóng viên, trả lời: “Video là thật.”
Anh nói từng câu từng chữ, “Tôi tỏ tình với Linh Linh, thích cô ấy, theo đuổi cô ấy, đều là thật.”
Cả hiện trường xôn xao.
Ngay cả Tống Linh Linh không nghĩ đến, trong loại trường hợp này Giang Trục sẽ nói cho tất cả phóng viên truyền thông thậm chí người trong ngành có mặt ở đây sự thật này.
Chuyện thích Tống Linh Linh, Giang Trục vĩnh viễn sẽ thẳng thắn.
Đúng là anh thích cô.
Không quá bất ngờ, sau buổi họp báo của “Hẻm Nhỏ”, chủ đề Giang Trục công khai tỏ tình với Tống Linh Linh đã lên hot search.
Xem hết video phỏng vấn, dân mạng hô lên ánh mắt Giang Trục nhìn Tống Linh Linh tràn đầy yêu thương.
Cái này ai có thể không gặm chứ.
Còn có một bộ phận nhỏ cư dân mạng cảm thấy tiếc cho Từ Mãn.
Đây rõ ràng là câu chuyện của Trần Dặc và Tô Vãn, nhưng Trần Dặc không có tên.
Lập tức, độ nổi tiếng của “Hẻm Nhỏ” đi lên.
Buổi tối, buổi công chiếu đầu tiên của “Hẻm Nhỏ” bắt đầu.
Tống Linh Linh bọn họ có thời gian, cùng mọi người tham dự, xem buổi công chiếu.
Khi ngồi trong rạp phim, không hiểu sao cô cảm thấy hồi hộp.
Từ Mãn nói chuyện với cô, “Căng thẳng lắm hả?”
Tống Linh Linh: “Có chút.”
Từ Mãn cười cười, thấp giọng nói: “Đạo diễn Giang trước đó có cho tôi xem một đoạn ngắn, yên tâm đi, bộ phim này của chúng ta nhất định không có vấn đề.”
Có thể không thể so sánh với những bộ phim đang công chiếu cùng thời điểm, nhưng Từ Mãn cho rằng bộ phim này của họ có thể vượt qua được vòng vây này.
Nghe vậy, Tống Linh Linh cười theo, “Tôi sẽ cố gắng tự tin.”
Từ Mãn đáp một tiếng.
Hai người trò chuyện vài câu, Giang Trục đi tới.
Vị trí của Tống Linh Linh, ở giữa Từ Mãn và Giang Trục.
Khi Giang Trục ngồi xuống, cô vô thức quay đầu sang bên anh, “Sắp bắt đầu rồi ạ?”
Giang Trục cúi đầu nhìn cô, đợi khi đèn trong rạp chiếu phim tắt hết, nắm tay cô ở trên ghế, trầm giọng nói, “Bắt đầu rồi.”
Lòng bàn tay của anh rộng rãi ấm áp, bị anh nắm, Tống Linh Linh lập tức bớt căng thẳng.
Cô chậm chậm, bình tĩnh lại nhìn vào màn hình lớn.
Quá trình chế tác “Hẻm nhỏ” nhìn chung có phong cách thoải mái. Dù là tông màu hay là bộ lọc thì đều rất mùa hè, rất thoải mái.
Sẽ không làm cho mọi người cảm thấy quá nặng nề.
Mở đầu cốt truyện đúng là hơi buồn. Một chàng trai và một cô gái đang ở trong vũng bùn giãy dụa cố gắng tiến về phía trước.
Bọn họ cố gắng sinh tồn trong khe hở, gặp nhau, nở rộ.
Tình cảm ngây ngô, mơ hồ của hai người, khiến không ít người ở đây phải hâm mộ.
Loại tình yêu thuần khiết, thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ có thiếu niên thiếu nữ mới có.
Bộ phim “Hẻm Nhỏ” này, không chỉ đơn thuần là câu chuyện về nỗi đau thời thanh xuân. Mà còn phản ánh thực tế về những gia đình, còn có rất nhiều là châm biếm về những hiện tượng xã hội hiện nay.
Giang Trục không có khả năng chỉ quay một bộ phim về câu chuyện tình yêu đơn thuần.
Điều anh muốn diễn đạt, tất nhiên là phải có giá trị thảo luận, cũng có nội dung ẩn sâu sau đó.
...
Khi bộ phim kết thúc, có không ít người trong rạp chiếu phim đã rưng rưng nước mắt.
Tống Linh Linh cũng không hề khác mấy.
Cô biết rõ kịch bản, biết diễn biến của câu chuyện, biết kết cục. Nhưng vẫn không kìm nén được muốn khóc.
Khi thấy Trần Dặc vì kiếm tiền chữa mắt cho Tô Vãn mà làm năm công việc một ngày, khi bị người khác đánh đập và chửi mắng, đôi mắt cô đỏ hoe.
Tất cả mọi người không ai nghĩ tới, một thanh niên kiêu ngạo nổi loạn như vậy một ngày nào đó lại sẵn sàng chịu nhục vì tiền.
Mà mục đích kiếm tiền duy nhất của cậu, là để cho Tô Vãn có thể phẫu thuật, để cô có thể nhìn thấy mình, thấy ánh sáng của thế giới này.
Sau đó, cậu đột nhiên qua đời ngoài ý muốn, Tô Vãn ngã từ trên cầu thang xuống, sau đó bình tĩnh chấp nhận phẫu thuật.
Sau khi phẫu thuật, cô ấy cuối cùng cũng nhìn thấy được Trần Dặc.
Cô ấy vẽ ra diện mạo của Trần Dặc, rồi đi tìm cậu.
Cô ấy đã viết trong nhật ký của mình rằng, lý do đồng ý phẫu thuật, là vì Trần Dặc nói với cô ấy rằng, nhất định phải để cô ấy nhìn thấy anh và ghi nhớ lại dáng vẻ của anh.
Như vậy, kiếp sau họ vừa nhìn thấy đối phương có thể lập tức nhận ra nhau.
Kiếp sau, hi vọng họ đều sống trong gia đình bình thường và phổ thông.
Hi vọng bọn họ đều có cuộc sống bình thường yên ổn trôi qua mỗi ngày.
...
-
Sau khi bộ phim được công chiếu vào tối hôm đó, Tống Linh Linh lướt thấy khá nhiều bình luận đánh giá về bộ phim trên Weibo.
Đánh giá về bộ phim của hầu hết mọi người là, đau đớn nhưng lại khiến người khác cảm động. Bạn sẽ vô thức đặt mình vào đó, thậm chí có thể khơi dậy những kí ức xa xưa, thời đi học của chính mình.
Bộ phim này của bọn họ, đương nhiên cũng có sự mâu thuẫn về logic. Nhưng đôi khi, chuyện xưa chính là như vậy.
Có một số chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tưởng chừng như là tình cờ, nhưng thực tế lại thường xảy ra.
Sau khi xem những lời bình của các blogger và người hâm mộ, Tống Linh Linh mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong tuần tiếp theo, toàn bộ đoàn làm phim của họ đã đi đi lại lại qua mấy thành phố để tuyên truyền.
Nhoáng một cái, đã đến ngày “Hẻm Nhỏ” chính thức được công chiếu.
Ngày này, Tống Linh Linh và Giang Trục bọn họ đang tuyên truyền ở Nam Thành.
Khi kết thúc tuyên truyền, đã là mười giờ tối.
Tống Linh Linh ngồi xe rời đi chuẩn bị trở về khách sạn, trên đường, Lâm Hạ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô, “Chị Linh Linh! Chị có biết doanh thu phòng vé là bao nhiêu không?”
Thấy vẻ mặt kích động của cô ấy, Tống Linh Linh cẩn thận từng li từng tí suy đoán, “Một trăm triệu?”
Dù sao cũng là một bộ phim về nỗi đau thời thanh xuân, mặc dù cô có lòng tin với Giang Trục và Từ Mãn, nhưng cũng không dám đoán quá cao.
“Hai trăm triệu!” Lâm Hạ vô cùng kích động, “Tin chiến thắng vừa được đăng trên blog chính thức.”
Cô ấy vui vẻ nói: “Hơn nữa hôm nay vẫn chưa kết thúc! Em đoán rằng doanh thu phòng vé ngày đầu tiên của chúng ta nhất định có 220 triệu.”
Tống Linh Linh sửng sốt, “Thật hay giả thế?”
Lâm Hạ: “Thật đó!”
Cô ấy giơ điện thoại di động cho Tống Linh Linh xem, “Blog chính thức đăng rồi.”
Tống Linh Linh tập trung nhìn, có chút khó tin.
Cô dụi dụi mắt, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Giang Trục.
Cân nhắc việc đang là giai đoạn tuyên truyền cho bộ phim, hai người đều không thân mật hỗ động với nhau một tuần.
Thậm chí ngay cả xe, đều là riêng biệt.
Mặc dù Tống Linh Linh không ngại phơi bày mối quan hệ giữa hai người, nhưng vào thời điểm quan trọng này, cô cảm thấy mình và Giang Trục nên kiềm chế bản thân một chút, không nên chiếm mất độ hot của bộ phim “Hẻm Nhỏ”.
Nhìn thấy tin nhắn của Tống Linh Linh hỏi doanh thu phòng vé của bộ phim có phải là thật hay không, Giang Trục dở khóc dở cười.
Anh trả lời: “Không có lòng tin với mình như vậy sao?”
Tống Linh Linh: “Em cho rằng thể loại phim này của chúng ta, sẽ không thu hút nhiều người.”
Giang Trục: “Em và Từ Mãn diễn rất tốt.”
Tống Linh Linh cong môi: “Là do câu chuyện hay.”
Giang Trục: “Em đến đâu rồi?”
Tống Linh Linh: “?”
Giang Trục: “Em mệt không?”
Tống Linh Linh dựa vào thành ghế nghỉ ngơi, suy nghĩ nói: “Vẫn ổn ạ.”
Giang Trục: “Tối nay anh đến tìm em?”
Nhìn thấy tin nhắn này của anh, mặt Tống Linh Linh nóng lên: “Đừng, em sợ phóng viên ngồi chờ ở khách sạn. Hai chúng ta vẫn là chờ mấy ngày sau lại gặp mặt riêng đi.”
Giang Trục: “.”
Trong chớp mắt, Giang Trục hối hận vì sao trước đó lại từ chối lời đề nghị công khai sau khi đóng phim xong của Tống Linh Linh.
Nếu như công khai, bây giờ hai người sẽ không như bây giờ.
Mỗi ngày có thể nhìn thấy, nhưng lại không thể ôm, không thể hôn nhau.
Bọn họ còn phải diễn kịch trước giới truyền thông, kìm nén tình cảm của mình.
Tống Linh Linh nhìn dấu chấm của anh, dỗ dành anh: “Việc tuyên truyền của chúng ta cũng chỉ còn mấy ngày nữa là kết thúc rồi.”
Giang Trục: “Anh biết.”
Anh dừng lại, ấn gửi ghi âm và nói một câu với Tống Linh Linh: “Anh nhớ em.”
Tống Linh Linh nghe xong, nhịn không được cong môi lên.
Cô trộm liếc Lâm Hạ cách đó không xa, che điện thoại trả lời Giang Trục một câu: “Em cũng vậy.”
Cô cũng rất nhớ rất nhớ Giang Trục.